Mộ An An bấm vào màn hình, nhìn chằm chằm tin nhắn của Thất gia.
“Tông Chỉnh Ngự, cháu không ngủ được.”
Mộ An An vừa lẩm bầm xong, Thất gia liền gọi điện đến.
Mộ An An nghe máy.
Cô không muốn cầm điện thoại nên để qua một bên.
“Muốn gửi gì cho ta sao?” Tông Chính Ngự hỏi.
Giọng nói của người đàn ông rất thu hút.
Mộ An An nằm nghiêng trên giường, cảm xúc hỗn độn ban đầu bỗng chốc được xoa dịu.
Cô nhắm mắt lại: “Chỉ là cháu không ngủ được.”
Ngay khỉ nói xong, một âm thanh vo ve phát ra từ loa điện thoại.
Giọng nói thu hút đó đang ngân nga một giai điệu rất hay.
Cỗ thấy hơi khó thờ, nhưng âm thanh ngân nga này dường như lả bàn tay đang vuốt ve trái tim cô, thật nhẹ nhàng và dịu êm.
Xoá hết mọi lo lắng và sợ hãi, để cô từ từ vào giấc ngủ.
Giấc mơ hôm nay thật ngọt ngào.
vẫn lá cô bé đỏ, ngồi trẽn xích đu và có một chàng trai đứng sau đầy xích đu cho cô bé.
Cô cười rất lớn khi được bay lên cao.
Có vè như rất gần với bầu trời, như một con chim đang bay lượn tự do giữa không trung.
Hôm sau.
Mộ An An ngủ dậy muộn, dậy tắm rửa nhanh rồi chạy xuống sảnh khách sạn, cô lấy điện thoại bấm liên tục vào mục đặt xe.
Kết quả là ngay khi vừa rời khỏi khách sạn, cô đã ngã vào vòng tay của một aỉ đó.
Mộ An An vô thức lùi lại, nhưng
có một bàn tay ôm chặt eo cô.
Mộ An An sợ hãi, nắm tay thành cú đấm, nhưng khi quay qua thấy một gương mặt quen thuộc, cô đã rất ngạc nhiên.
“Thất gia, sao chú lại ở đây?” Mộ An An hỏi.
“Ta đưa cháu đi làm. Trễ thì trễ, vội cái gi?”
Mộ An An cất điện thoại: “Bác sĩ Quách không thích tới trễ. Thất gia, sao đột nhiên chú đến đưa cháu đi làm?”
Xe đợi sẵn ờ ngoài, La Sâm muốn xuống xe mờ cửa nhưng bị Thất gia ngàn lại.
Sau khỉ bước xuống bậc thềm, anh lên trước mở cửa xe cho Mộ An An: “Sau này cũng như vậy.”
Mộ An An ngập ngừng: “Nhưng chú phải đi đường vòng từ bệnh viện và khách sạn về công
ty…”
Tông Chính Ngự gật đầu, không nói gì.
Mộ An An mím môi, giấu đi nụ cười trên khoé môi.
Khi đang lên xe, người đàn ông bên cạnh gọi: “An An.”
“Gì thế?”
Mộ An An quay đầu, nhưng đột nhiên Thất gia đến gần để hai đôi môi sát nhau.
Mộ An An kinh ngạc.
Mặc dù chỉ còn chút nữa là đến, nhưng cảm giác đó rất rõ ràng.
Người đàn ông bên cạnh nói:
“Bất ngờ.”
Mộ An An liếc nhìn anh một cái, không nói gi nhiều và lên xe.
Khi lên xe, anh trở lại dáng vẻ lịch lãm và nghiêm tủc thường ngày.
Anh đóng cửa xe: “Trong xe có bữa sáng.”
Mộ An An nhìn anh: “Vâng.”
Mặc dù hai đôi môi vừa mới lướt qua, nhưng trong lòng Mộ An An như lửa đốt.
Ngọn lửa đang bùng cháy.
“An An.”Thất gia gọi.
Mộ An An quay lại, thấy người đàn ông đang nhìn mình, tim cô
cáng tê dại hơn.