Tiểu Cửu: “Chị xem khế ước bán thân em vừa ký này, tâm trạng em tệ như vậy. Là chị em, là chị dâu tương lai, chị không an ủi em sao? Em thê thảm như vậy, Cửu Cửu giờ không ai yêu thương nữa sao? Cửu Cửu không đáng đưực yêu thương sao? Chị An, nhớ lấy một câu, nếu kỉên nhẫn thì hãy cố gắng, còn không thì xin rời đi.”
Mộ An An dở khóc dờ cười với Tiểu Cửu: “Gì vậy? Gì mà nhẫn nại hay không? Em học ờ đâu vạy?”
‘Thế hệ sau những năm 90 không phải là thế hệ chính thống.” Tiểu Cửu kiêu ngạo.
“Em hiểu biết nhiều thật.”
“Tất nhiên, em là người uyên bác và tài năng mà. Ngoài khoa học thi những cái còn lại em rất xuất sắc.”
Mộ An An phì cười, không nói gì nhiều, cầm lấy menu lật ra.
“Chị hơi đói, muốn ăn mì ý. Em muốn ãn gì không?” Mộ An An hỏi.
“Bây giờ, em rất thảm, không có tâm trạng àn gì đâu.”
Mộ An An gọi phục vụ: “Lấy một phần mì ý sốt kem.”
“Dạ được, còn gì nữa không?”
“Không….”
“Một cái pizza bò cùng hai miếng phô mai, một phần cánh gà nướng, thêm một phần cơm xào.”
Mộ An An bất lực nhln Tiều Cửu gọi cả đống đồ ăn, không biết ai vừa nãy mới nói không có tâm trạng ăn uống.
Trong lúc này, chỉ hận là không thể gọi hết các món.
“Ngoài những món này, còn gọi thêm gì khống?” Phục vụ hỏi.
Tiểu Cửu lắc đầu: “Vậy thôi, nhanh lên, đói rồi.”
“Dạ được, xin đọi chút.” Phục vụ cất menu, quay người đặt đơn với nhà bếp.
Sau khi phục vụ đi, Tiểu Cửu giải thích: “Chị An, chị đừng hiểu lầm. Em ăn không nổi, nhưng em không ăn thì không có sức. Suy cho cùng, em vừa bán mình rồi, Đinh Đình nói tối đến tìm em. Ai biết được tối có bắt em làm việc
thề chất gì không, em vẫn nên án no chút để đề phòng.”
“Chị hiểu, chị không nói em tham ản đâu.” Mộ An An phì cười.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt có hơi nghiêm túc.
Sau vải giây, Mộ An An nói: “Tĩẻu Cửu, chị có chuyện rất nghiêm túc muốn hỏi em.”
Tiểu Cửu đang nhoài người ra bàn, lập tức ngồi dậy: “Chuyện gì vậy?”
Mộ An An quay lại nhìn Tiểu Cừu: “Có phải 10 năm trước nhà Tông Chính xảy ra chuyện gì không?”
Tiểu Cửu ngơ ngác: “10 năm trước?”
Mộ An An gật đầu: “Ví dụ như xảy