Chàng trai mặc chiếc áo phông trắng đơn giản, mái tóc màu xám xanh rối bời, làn da trắng trẻo, nhìn rất điển trai.
Mộ An An dờ khóc dở cười nhìn biểu cảm của Tiểu Cửu.
Kế đó, Tiểu Cửu nhanh chóng đứng dậy và quay người rời đi.
Ngay khi quay người lại, cỏ người níu lấy tay áo rồi vác cô về chỗ: “Còn muốn chạy?”
Tiểu Cửu che miệng, lắc đầu liên tục.
Tống Đình đứng cạnh chỗ Tiểu Cửu.
Một tay nắm lắy Tiểu Cửu, tay còn lại vịn vào ghế.
“Đình Đình, chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng không. Cậu đừng đứng gần tớ như thế, tớ sợ….” Tiểu Cừu yếu ớt nói.
Mặt Tống Đình vô cảm.
Tiểu Cửu van xin, hai tay đan vào nhau: “Cầu xin cậu! Đình Đình tốt! Tớ yêu cậu!”
Tiểu Cừu nói xong, Tống Đình đột nhiên ngẩn người.
Kế tiếp, Tống Đình định thần lại và biểu hiện có hơi khác lạ.
Cậu ta đẳy Ttểu Cửu ra và quay lại chỗ đối diện.
Mộ An An thấy rõ mọi chuyện và cũng nghe rất rõ câu ‘TỞ yêu cậu’ của Tiểu Cửu.
Có điều, Tiều Cửu khó mà kiểm soát miệng mình được.
Gì cũng nói được, ngày nào cũng lảm nhảm.
Tương tự như ‘TỚ yêu cậu, tớ thuộc về cậu. Cậu là thần của tớ.’
Chỉ cần hữu dụng, cô ấy có thể nói mỗi ngày, vả lại càng không giống nhau.
Lúc này, phục vụ đến hỏi vì thấy Mộ An An đứng đó quá lâu.
Mộ An An gọi đại một món rồi đến ngồi sau Tiểu Cửu và Tống Đình.
Lúc này, Tiều Cửu và Tống Đình ngồi đối diện nhau.
Tống Đình ngồi bắt chéo chân, gương mặt không chút biểu câm.
Tiều Cửu nịnh nọt và đầy tất cả các món tráng miệng tới trước mặt Tống Đình: “Nào Đình Đình, tất cả đều là của cậu.”
Tống Đình thờ ơ: “Cậu định dùng những món này giải quyết sao?”
Tiểu Cửu ngập ngừng.
Tống Đình nói tiếp: “Muốn đền thế nào?”