Mộ An An không khỏi cười khúc khích: “Có lẽ là vậy.”
“Vậy nên cô gái phải tàn nhẫn một chút, đừng dây dưa với loại tra nam như vậy. Cháu phải trốn xa chút, tìm một tên tốt hơn.”
Bác tài xế chua chát nói: “Đúng rồi, bây giờ cháu chưa 20 phải không? Còn đang học đại học à?”
“Cháu đang thực tập rồi ạ, cháu 20 rồi.”
“Một cỏ gái xinh đẹp, nhìn cháu trông nhỏ bé. Cô gái này, cháu có để bụng khi có đôi tượng nhỏ hơn cháu không?” Bác tài xế cười, có chút do dự.
Mộ An An khó hiếu: “Cháu không quan trọng tuổi tác đâu ạ.”
Thất gia lớn hơn cô 8 tuổi.
Tài xế nghe vậy liền cười và lập tức nói: “Cô bé, bác có cậu con trai 19 tuổi, cao 1m8 và rất đẹp trai. Nó còn đang đi học, trong trường gọi nó là nam khôi. Có điều cháu yên tâm, con trai bác khá nhút nhát và chưa yêu đương bao giở, có muốn xem thử đối tượng không? Bác bảo đảm nó không dám làm gì có lỗi với cháu, đối với cháu không tốt thi
bác sẽ đánh gãy chân nó.”
Mộ An An:…..
Như vậy là cô vô tình đi trúng chiếc taxi được khuyến mãi bó hoa đào sao?
Thanh niên đẹp trai 19 tuổi.
“Cô gái, cháu nhìn thấy tấm biển trước mặt không?” Tài xế hỏi.
Mộ An An liếc nhìn tấm biền rồi trả lời: “Cháu thấy rồi.”
“Cháu lật ra, trên đó cỏ mã QR của bác. Cháu kết bạn với bác, khi về bác sẽ gửi danh thiếp của con trai bác cho cháu.”
Khi Mộ An An lật ra, đích thực là cái mã QR.
Ngay khi nhìn lên, cô thấy tài xế
đang nhìn vào gương chiếu hậu với vẻ mặt đầy mong đợi.
Mộ An An hơi gượng.
Nhưng thoạt nghĩ bây giờ thêm cũng chả sao, bác tài xế đẩy qua không kết bạn cũng tốt, còn hơn là gượng gạo hơn bây giờ.
Tất nhiên là khi Mộ An An sờ vào túi lấy điện thoại ra, cô nhận ra điện thoại mình vừa bị Tiểu Trân làm rơi khỏi cửa sổ và bị một chiếc xe cán qua, nên đã hư rồi.
Mộ An An cụp mắt rồi mỉm cười: “Bác tài xế, điện thoại cháu hư rồi. Bác quẹo qua và dừng ở ngã tư giúp cháu nhé, cháu mua điện thoại thì mới có thể trả tiền xe cho bác.”
“Điện thoại hư rồi? Cháu có tiền mua không, có cần bác cho
mượn một ít không?” Tài xế thốt lên.
Đối mặt với sự nhiệt tình cùa đối phương, Mộ An An vội nói:
“Không cần đâu ạ, cháu có rồi. Bác dừng xe ờ ngã tư trung tàm thương mại là được, phiền bác đợi cháu một lúc. Cháu sẽ trả thêm cho bác phí đậu xe và thời gian đợi.”
Bác tài xế là người rất thoải mái, không nói gì nhiều.
Mộ An An thỏ- phào nhẹ nhõm.
Xe vẫn đi theo.
Vốn dĩ cô có thể đoán được Thất gia muốn làm gl.