Ngoài ra, đã gần hết giờ ăn trưa nên nhiều nhân viên y tế sẽ đi ngang qua.
Thấy Tiểu Trân đang giữ chặt tay Mộ Án An rồi nói, tất cả đều nán lại để xem.
Chuyện gì vậy?’
“Cô ấy không phải Mộ An An sao? Gần đây, cô ấy rất nổi tĩếnc ở bệnh viện, người theo đuổi nhiều vô cùng, nhà lại siêu giàu, bịra trưa có thề đặt ở khách sạn đắt tiền nhất.”
“Là cô ấy, đây là..người bắt
nạt sao?”
“Tiểu Trân, cô có chuyện gì vậy? Một bác sĩ của khoa cấp cứu đi qua và thấy cảnh này liền lên trước hỏi.
Tâm trạng của Mộ An An không tốt, thấy tình cảnh này còn khó chịu hơn.
Cô muốn rời đi nhưng Tiểu Trân cứ giữ chặt Mộ An An bằng hai tay: “An An, cô thực sự muốn giận đúng không? Tôi thấy cô mệt như vậy, muốn để cô thư giãn một chút thôi, tôi thực sự
không cố ý. Tôi
Tiểu Trân nói xong, quay đầu qua thấy có người thì hai mắt đỏ hoe, nước mắt không ngừng rơi.
“Tôi, tôi chỉ là thấy An An mệt quá nên muốn dỗ dành cô ấy thư giãn một chút. Ai biết được là không cẩn thận làm rơi điện thoại của cô ấy xuống lầu. Tôi, tôi thực sự không cố ý.” Tiểu Trân cúi đầu, khóc lóc thảm thiết.
Nghe xong, những người bên cạnh lập tức nhíu mày nói: “An An, Tiểu Trân cũng nói là không cố ý rồi. Cô đừng để bụng quá, để cô ấy đền một chiếc điện thoại là được rồi.”
“Nhưng tôi không có tiền, ông ngoại tôi vừa bị bệnh, trong nhà rất khó khăn, mong tôi gửi lương tháng này về. An An, tôi thực sự
muốn làm cho cô vui vẻ, cô không phải có nhiều người theo đuổi sao, lại còn nhiều tiền, mua lại một chiếc điện thoại nhất định sẽ không phải là áp lực, không
như tôi…Nếu mua điện thoại
thì tháng sau tôi cũng không biết nên làm sao nữa.” Tiểu Trân càng nói càng đáng thương, cô che mắt lại và bắt đầu khóc.
“Nhiều tiền như vậy, một chiếc điện thoại có là gì.”
“Còn không phải sao, một chiếc điện thoại thôi cần gì phải tính toán như vậy.”
“Mộ An An, cô nhiều tiền như vậy thi rộng lượng chút đi. Đừng chấp nhặt nữa, làm công việc không được vui vẻ, hiểu chuyện chút đi.”
Mộ An An không muốn để tâm
tới, cô vẫn luôn nhẫn nhịn.
Nhưng câu cuối cùng này khiến cô thực sự rất khó chịu.
Cô quay đầu lại và đối mặt với người vừa nói: “Tôi cỏ tiền thì tôi phải rộng lượng đưa điện thoại ra cho người ta đập sao? Tôi có tiền thì phải hiều chuyện sao? Rốt cuộc, ai là người bị hại, các người đứng đó nói không biết ngượng miệng, lại còn giả vờ đạo đưc?”
Người đó là người rất mau miệng, nhưng khi bị Mộ An An chất vấn lại thì người đó thậm chí không thể nói bất cứ điều gì.
Sau một hồi lâu thì mới nói lắp
bắp: “Cô, cô làm gì vậy..không
phải tôi làm rơi điện thoại của cô, cô tức giận với tôi làm gi? Chỉ là một chiếc điện thoại thôi, cô
i*mrơng rOQ
không phải muốn chủng tôi đền tiền sao, lại còn muốn phải xin lỗi cô à?”
Người này vừa dứt lời, Tiểu Trân lập tức lùi một bước rồi cúi đầu với Mộ An An: “An An, xin lỗi. Tôi không phải cố ý!”
Tiểu Trân khóc thút thít rồi nói ra cảu này, như thể bị sỉ nhục.
Mộ An An không thể chịu đựng nồi!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!