Không chút tình cảm, không chút do dự, y hệt một người máu lạnh.
Ông phẫn nộ: “Cháu đang nói gì vậy, đây cũng là một sinh mạng mà!”
“Đến bây giờ chỉ lả cái nhau thai
thôi, không phải một sinh mạng.” Lời nói của Tông Chinh Ngự càng máu lạnh hơn.
Anh mở màn hình điện thoại lên nhưng vẫn không có tin nhắn nào.
Mặt của Tông Chính Ngự càng nóng nảy, anh nói thẳng: “ông, hôm nay cháu đến đề nói với ông hai chuyện, ông không cần phải thích Mộ An An, nhưng cô ấy là nữ chủ nhân của Ngự Viên Loan, là người phụ nữ mà Tông Chính Ngự cháu sẽ lấy!”
Khi Tông Chính Ngự nói ra câu cuối, ông liền mở to mắt.
Thậm chí vì tức giận đến đỏ cả mặt.
ông mắng: “Tông Chính Ngự, cháu có biết cháu đang nói gì
không! 10 năm trước, ta đã từng nói với cháu trong tương lai nhà Tông Chính sẽ là của cháu!”
“10 năm trước, khi cháu rời đi, cháu cũng nói là cháu không cần. Nhà Tông Chính không dung nạp Mộ An An, cháu càng không cần nhà Tông Chính.” Lời lẽ của Tông Chính Ngự rất quyết đoán.
“Cháu, cháu….” ông tức đến
nỗi không nói nên lời.
Tông Chính Ngự tiếp tục: “Còn một chuyện nữa, cháu hoan nghênh ông đến Giang Thành nghỉ dưỡng, nhưng muốn tổn thương người phụ nữ của cháu thi xin lỗi, cháu sẽ không để chuyện 10 năm trước lặp lại đâu!”
Nói xong, Tông Chính Ngự quay người rời đi.
“Tông Chính Ngự!” ông giận dữ hét lên.
Nhưng người đàn ông bước nhanh và không có ý định dừng lại.
Đi rất dứt khoát và thẳng thắn.
Giống như những lời anh nói khi anh vừa đến, quả đoán và không có ý định thương lượng.
ông đứng tại chỗ, chống nạng tức giận.
Ánh mắt của Chung Đình nhìn chằm chằm theo bóng lưng của Thất gia, trong giây kế tiếp thì cô cắn chặt môi và cố nhẫn nhịn.
Ông vẫn còn đang giận dữ, người đàn ông đứng sau không nói tiếng nào đã tiến lên một bước rồi thì thầm: “Thưa ông.”
“Tu Viễn, cậu thấy chuyện này thế nào?”
Người đàn ông đó tên là Ninh Tu Viễn, là một vệ sĩ bên cạnh lão gia và là người phụ trách hệ thống an ninh của nhà Tông Chính.
Ninh Tu Viễn đẩy kính xuống và điềm đạm nói: “Lão gia, ngài quên rằng lần nảy ngài đến đây không chỉ để thuyết phục Thất gia quay về nhà Tông Chinh, mà còn hy vọng mối quan hệ của ngài và Thất gia có thể cứu vãn.”
Lão gia chống gậy bằng một tay rồi dùng tay kia vuốt bộ râu của mình.
Ninh Tu Viễn tiếp tục nói: “ông muốn đề Thất gia quay về thủ đô, thông qua bên Thất gia thì đây là không thể. Chỉ có thể khiến mối
quan hệ của ngài và Thất gia càng lúc ngày tệ thôi, nhưng nếu ngài đi theo hướng của tiểu thư An An thì dễ hơn nhiều.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!