Tông Chính Ngự không nhiều lời mà đi về phía ông.
Mới đi được nửa đường, lâo gia đã nhìn thấy Tông Chỉnh Ngự, bước chân liền ngừng lại.
Người đàn ông ở phía sau dừng lại, đứng cách xa lão gia, chắp tay trước mặt, theo thói quen quan sát động tĩnh xung quanh.
Chung Đình đang đỡ ông, khi thấy Tông Chính Ngự đi tới, vẻ mặt cứng đơ, cả người căng thẳng.
Khi Tông Chính Ngự đến gần, vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt của ông tan biến và lộ rõ nụ cười vui mừng: “Ngự.”
Người sau ông quan sát tinh hình xung quanh rồi cung kính gật đầu với Thất gia.
Đó là một lời chào.
Chung Đình dường như định thần lại, cô nũng nịu đứng bên đó cúi đầu và gọi: “Thất gia.”
Ánh mắt của Tông Chính Ngự liếc qua người đàn ông đẳng sau, sau đó lại nhìn về phía ông.
Thậm chí còn không thèm để ý đến Chung Đinh.
Lão gia nói: “Tối nay nhớ rõ quay về cùng ăn cơm với lão già này ”
Mặt Tông Chính Ngự không biến sắc: “Hà cớ gì ông phải giải thích với cháu, tìm lão Ngũ là được roi.
Lời này của Tông Chính Ngự dường như có ám chỉ.
Ông có vẻ mặt hiền lành, nhưng có chút gì đó khác thường.
Tông Chinh Ngự cầm điện thoại bằng tay trái, màn hình sáng lên khi không có tin nhắn nào.
Anh đưa tay vuốt ve sợi dây cao su đỏ, giọng điệu lãnh đạm: “ông có thé cho lão Ngũ giả mạo cháu trên bản tin hot nhất ở Giang Thành, vậy tại sao lại không để lão Ngũ tiếp tục giả là cháu đi ăn tối với ông?”
“Ngự à, ta để cháu ở Giang Thành mấy năm thì cháu liền quên hết quy tắc rồi sao?” ông nghiêm túc nói.
“Quy tắc? Chính là tuỳ tiện tìm một người phụ nữ đẩy qua cho cháu à? Ông, đây là quy tắc của nhà Tông Chính sao?” Tông Chính Ngự không nhượng bộ.
Hình như đây là lời hỏi tội.
Irtnn/ng /04
Khi còn trẻ, chưa bao giờ có ai dám hỏi tội ông như vạy.
Chưa kể, lão Thất là người mà ông thân cận và có hiếu nhất.
Nhưng sau những gì xảy ra 10 năm trước, mọi thứ đã thay đổi.
Ông trầm mặc nói: “Ta muốn cháu hiều rõ là người nào có đủ tư cách ở cạnh cháu. Trong những năm nay, cháu vì người lai lịch không rõ ràng đó mà cự tuyệt quay về nhà Tông Chính, cháu quên thân phận và sứ mệnh của mình là gì rồi sao?”
Những lời của ông không khiến Tông Chính Ngự thay đồi cảm xúc.
Ngược lại, có một cảm giác rất chế giễu trên khuôn mặt cùa Thất gia.
Anh liếc nhỉn Chung Đình.
Thật gia đứng đây nãy giờ thì đây là lần đầu tiên anh nhìn Chung Đình.
Tâm trạng của Chung Đình ngay lập tửc trờ nên căng thẳng, cô cúi đâu xuống và nở nụ cười ở khoé miệng, một nụ cười mà không biêt cô đã luyện tập bao nhiều lần ở gương.
Tuy nhiên, ánh mắt của Thất gia chỉ lướt ngang qua, không khác gi nhìn cái thùng rác.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!