Sau khi bình tĩnh hơn, không lâu sau thì âm thanh báo có tin nhắn vang lên.
Mộ An An ôm chặt trái tim và liếc nhìn màn hình.
Thất gia: Ằn tối cùng nhau?
Mộ An An cầm điện thoại lên, mím môi và gõ chữ: Được.
Đánh xong thì xoá rồi lại đánh: Đi đâu?
Đánh xong lại xoá rồi tiếp tục đánh: Chú định tỏ tình à?
Tiếp tục xoá!
Lặp đi lặp lại hết mấy lần, Mộ An An đều không gửi tin nhắn đi.
Bên kia, Tông Chính Ngự ngồi trong xe, dựa vào ghế với tư thế rất thoải mái, nhưng tay phải cầm điện thoại rất chặt.
Anh nhin chằm chằm vào nhật ký trò chuyện với Mộ An An.
“Bên kia đang nhập..”
Mỗi khi có thông báo ‘Bên kia đang nhập’ thì cảm xúc của Thất gia lại trờ nên cảng thẳng.
Nhưng dòng chữ đó đã biến mất, anh cũng không cảm thấy nhẹ nhõm.
La Sâm thấy ngã tư sắp tới và hỏi: “Thất gia, chúng ta đến công ty hay…”
“Đừng làm ồn.” Người đàn ông không có tâm tư nghe La Sâm nói gì, vậy nên chỉ tập trung vào
cái màn hlnh điện thoại.
La Sâm vi phạm ở ngã tư đường.
Đến công ty hay về Ngự Viên Loan?
Chuyện hôm qua mới điều tra rõ ràng, theo lý thi nên quay về Ngự Viên Loan.
Nhưng Thất gia thấy vậy…
La Sâm lén nhìn người đàn ông ngồi ở ghế sau từ gương chiếu hậu.
Người đàn ông dựa vào, tay phải căng ra, cau mày nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Ngay khi màn hình điện thoại tắt đi thì anh liền chạm vào.
Sau đó, anh nhíu mày lại tiếp tục
dán mắt vào điện thoại.
Có lẽ điều này đã kéo dài một thời gian, sau đó dường như có một tin nhắn đến, khiến lông mày của người đàn ông nhíu lại.
Nhưng vẻ mặt của anh có hơi nghiêm nghị, anh đổi tư thế một chút và cầm điện thoại lên, như thể đang nghĩ xem nên trả lời lại thế nào.
Lúc này, xe của La Sâm đã đến ngã tư.
Sau khi đi qua đèn đỏ, La Sâm đã quyết đoán chọn một con đường
“La Sâm.” Người đàn ông ngồi sau gọi một tiếng, âm thanh trầm hơn bình thường, dường như có phần nghiêm túc.