Môi của Mộ An An mở ra, khiến người đàn ông tiến vào dễ hơn.
Cảm giác ẩm ướt và mềm mại khiến não bộ của Mộ An An tê tái, như thể bị ai đó gõ mạnh rồi nổ tung.
Sức lực bị rút hết cùng lúc.
Thậm chí cô còn muốn đáp lại trong vô thức, nhưng bộ năo của cô đã chiếm lấy suy nghĩ đó.
ở phòng của anh, lão gia chống gậy bước vào và chỉ trích cô chỉ lả một sự tồn tại không danh không phận.
ông ta còn nói 7 ngày sau sẽ để Tông Chính Ngự đưa Chung Đình về thủ đô.
Ngự Viên Loan xem như tặng cho cô.
Thật hào phóng.
Hình như cô thực sự là một người phụ nữ không danh phận được nuôi dưỡng trong Ngự Viên Loan, sau cùng anh muốn rời đi thì rời đi.
Đến cả tư cách đi cùng anh, cô
cũng không có.
Bao gồm cả ngày hẹn xong rồi, anh cũng có thể thất hẹn. Nói hai câu dễ nghe là đã có thể dỗ dành cô. Còn cô thì sao?
Vì thấy vết thương ở vai anh, nên dễ dàng đầu hàng, thậm chí còn bị hôn với tư cách không danh không phận.
Thật là đê tiện.
Đột nhiên, Mộ An An mỉm cười.
Nụ cười của cô khiến Tông Chính Ngự dừng mọi hành động.
Anh giữ khoảng cách giữa họ.
Mộ An An nằm trong vòng tay anh và cười, kiểu cười không phát ra tiếng.
Nước mắt rơi một cách vô lý khi cô cười, nhưng Mộ An An vẫn tiếp tục cười một cách bướng bỉnh, điên rồ.
Tông Chính Ngự cau mày: “Nhóc con?”
Mộ An An không cười mà hỏi tiếp: “Còn muốn hôn không?”
Thất gia không nói gì, biểu cảm có hơi khó coi.
Mộ An An nói tiếp: “Hôn đủ chưa? Có muốn lên giường không?”
Vừa dứt lời, Thất gia lộ ra vẻ kinh ngạc: “Cháu đang nói gì vậy?”
“Cháu hỏi chú mà, dù sao cháu cũng chỉ là được nuôi lớn thôi. Chú nói cháu là của chú mà, chú muốn hôn thì hôn, muốn lên giường thì lên giường, dù sao cháu cũng là của chú mà.”
Trước kia, Mộ An An luôn tự mãn với câu ‘Cháu là của chú’ của Tông Chính Ngự, cảm giác tràn ngập hạnh phúc.
Nhưng cho đến bây giờ, Mộ An An mới thực sự hiểu rằng ‘Cháu là của chú’ không có nghĩa là của chủ.