Gần đó, Tiểu Cửu phấn khích gọi Mộ An An, vừa thấy Mộ An An thì liền chạy qua.
Đôi giày da đạp đi trên đất phát ra tiếng kêu.
Vi chạy quá nhanh nên tóc mái bay lộn xộn khiến đôi mắt cùa Tiểu Cửu trông to hơn.
Tiểu Cửu chạy hết sức, khi phanh gấp thi cô đối mặt với Thất gia.
Cô không chần chừ mà chuyển hướng sang Mộ An An: “Chị An, chị thực sự không thấy vừa rồi rất tuyệt đâu. Khuôn mặt của mụ phù thuỷ đó trông giống như một lá rau, xanh ngắt luôn!”
Tiểu Cửu nói xong, còn tùm tỉm cười một mình.
Thật ngạo nghễ!
I “Chj còn không biết là lúc nãy bả quản gia muốn dỡ phòng chị, em thực sự không thoải mái nhưng cũng hết cách, trước giở bà ta luôn ờ bên cạnh ông nên khống xem ai ra gi. Khi em còn nhỏ đã bị bà ta doạ đến ngã xuống nước, sau đó thêm lần nữa, bản thân em ham chơi. Còn nữa còn nữa, bà ta cỏ cô con gái, từ nhó được nuôi dưỡng còn cao quý hơn mấy tiểu thư tụi em. Nói gì mà sau này sẽ là vợ của mấy anh em, thật hãnh diện. Cô con gái đó từ nhỏ không ít lần giành đồ chơi cùa em.” Tìẻu Cửu nhắc đến những hành vi sai trái của quản gia.
Cô từng rất sợ Thất gia.
Nói nhiều một chút thì Thất gia liền lia mắt qua nhìn một cái, Tiểu Cửu liền không dám nói gi nữa.
Hôm nay không những nhướn mày, mà còn nói nhiều như vậy ở trước mặt Thất gia.
Thực sự rất thoải mái.
Nhưng cô không quên đây đều là công lao của chị An.
“Chị An, chị đúng thật là may mắn của Tiểu Cửu.” Tiểu Cửu ngồi dưới đất ôm chân.
Mộ An An nhắc nhở: “Đừng ngồi dưới đất, bẳn lắm. Lên đây ngồi đi.”
Nói xong, Mộ An An nhích qua Thất gia một chút, chừa chỗ cho Tiểu Cửu.
Nhưng Tiểu Cửu không muốn ngồi, vẫn ngồi dưới đất và ôm lấy chân Mộ An An không buông tay.
Vậy từ nay về sau, chuyện gi cũng nhờ chị dâu thi cô chắc chân phải ôm lấy chân này thật chặt.
Hơn nữa, vừa rồi khi cô gọi chị dâu lớn tiếng như vậy, Thất gia không phản bác là ngầm thừa nhận rồi.
Nghĩ đến đây, Tiểu Cửu càng ôm chân Mộ An An chặt hơn.
Mộ An An bất lực: “Chị nói em…..”
“Đúng rồi, chị An. Hôm nay cố phải có người tặng hoa cho chị không, còn mời đồng nghiệp khoa cấp cứu của chị ăn cơm. Chị nói có vài người nhìn thì bình tĩnh, trên thực tế thì rất lãng mạn. Em nhớ chị An khi nhận được cỏn gửi tin nhắn cho em rất vui mà.” Tiểu Cừu nhở đến chuyện
kia, cười mơ hò nhìn Thất ca.
Mộ An An cứng đở.
Tông Chính Ngự không chút biểu cảm, nghe thấy câu này lập tức nhìn qua Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu ngồi xuống: “Thất ca, là anh gửi sao?”
“Bây giờ anh mới biết chuyện này.” Thắt gia bình tĩnh nói, ánh mắt sắc sảo.
Mộ An An thấy vậy liền nói: “Không phải, chỉ là.”