Anh giống như một phụ huynh bình thường muốn đòi công đạo cho đứa con chịu oan cùa minh.
Nhưng câu cuối chính lá sự cảnh cáo rõ ràng nhất.
Một sự cảnh cáo nguy hiểm.
Toàn bộ khí chất bùng nò, Thất gia uy phong lẫm liệt, ờ Giang Thành không ai dám trái lởi!
Nhưng Thất gia như vậy có thể đứng trong bệnh viện và tranh cải
Thất gia không còn kiên nhẫn để nói thêm, anh nắm tay Mộ An An rời khỏi khoa cấp cửu.
Mộ An An vẫn còn chút bối rối.
Mãi cho đến khi Thất gia đưa cô ra khỏi bệnh viện, cảm nhận được cơn gió lạnh thổi ngang thi cô mới tỉnh táo lại.
Mộ An An dừng lại và kéo tay Thất gia.
Thất gia quay đầu: “Hừm?”
Anh đưa tay và chình lại tóc đã bị cơn gió làm rối của Mộ An An.
“Chuyện hôm nay, sao chú biết được?” – Mộ An An lẩm bẩm.
“Tra một chút thì biết. Ta nói rồi, trẻ con không được nói dối, rõ ràng là uất ức sao lại nói không có gì?” – Tông Chính Ngự nói.
“Nhưng chú thế này…đoán là
cháu sẽ càng bị nhắm vào nhiều hơn?” – Mộ An An nói.
Tông Chính Ngự bật cười: “Ai nhắm vào?”
Hơn một nửa khoa cấp cứu đều được thay bời người của Ngự Viên Loan.
Nếu không phải vì quá rõ ràng, Thất gia muốn để bệnh viện liên kết thuộc sở hữu trực tiếp của Ngự Viên Loan.
Cái gọi là bác sĩ Quách Ái Hoa đã được điều đi từ làu rồi.
Mộ An An không nói nữa, chỉ im
lặng nhìn Thất gia.
Xung quanh có người chạy tới, vì Thất gia quá đẹp trai, hình tượng quá ưu tú nên chiêu mộ không ít người qua đường.
Có rất nhiều người nhưng…
“Cháu vẫn muốn ôm chú.” – Mộ An An uất ức nói.
Vì muốn ôm chú thật nhẹ nhàng và ấm áp.
Mỗi lần đều tốn công đi điều tra cái gọi là ‘không sao’ đằng sau sự uất ức của cháu.
Mộ An An còn chưa nói xong, người đàn ông đã tiến lên một bưởc ôm cô vào lòng.
Tay nhẹ nhàng vỗ lưng Mộ An An: “Đứa trẻ ngoan, ôm rồi thì không uất ức nữa.”
“Chú đừng lảm cháu khóc, ở đây có nhiều người lắm, khóc thì mất mặt quá.” Mộ An An đờ đẫn.
“La Sâm, niêm phong chỗ này đi.” Tông Chính Ngự ra lệnh.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!