Giọng nói nhỏ nhẹ.
Cô tỏ vẻ đáng thương, muốn được nũng nịu, biểu cảm vô cùng thảm thiết.
Suốt ngày than là một cây cải trắng không ai thương, không ai yêu.
Muốn đáng thương bao nhiêu thì đáng thương bấy nhiêu.
Nhất là đôi mắt long lanh đó.
Ai nhìn cũng nhịn không được.
Tông Chính Ngự nhln vào đôi mắt đó, trong phút chốc có chút mơ hồ.
Anh đưa tay bịt mắt của Mộ An An lại: “Nhắm mắt đi, ta đeo lên cho cháu.”
“Chủ thực sự muốn đeo cho cháu à, không được vứt đi, không được giấu diếm, nếu không
cháu….cháu….cháu sẽ khóc
cho chú xem!” – Mộ An An suy nghĩ vài giây.
“Không đâu.” – Giọng điệu của Thất gia bất lực, khi Mộ An An thả sợi dây chuyền ra, Thất gia liền buông tay.
Mộ An An rất hợp tác mà nhắm
mắt lại.
Tông Chính Ngự lấy sợi dây chuyền đeo lên cổ cho Mộ An An
Nhưng người đang nhắm mắt lại lén mở mắt ra chút.
Tông Chính Ngự cụp mắt xuống thấy vậy, Mộ An An lập tức nhắm lại, giả vờ như chưa phạm quy.
Chính là chột dạ, vậy nên trong vô thức liếm môi.
Vốn dĩ đôi môi ướt át, chiếc lưỡi vừa liếm liền khiến ánh mắt Thất gia có chút sâu thẳm.
Thậm chí yết hầu không khống chế được mà dao động.
Tỏng Chinh Ngự dời ánh mắt sang chỗ khác, anh định thắt sợi dây chuyền cho Mộ An An nhưng
nút không thể thắt được.
Gần đó, Tiểu Cửu nằm trên lưng của Hoắc Hiển lặng lẽ nhìn rồi lẩm bầm: ‘Thảo nào lần nào em cũng bị Thất ca đánh tơi tả, tình cảm em không đủ sao?”
Nói xong, Tiểu Cửu vỗ vai Hoắc Hiển: “Tóc Xoăn, anh vừa thấy gì chứ, đó là chị An sao? Chị An mà em quen vừa kiêu ngạo vừa lạnh lùng, vừa vô tình lại còn ngầu nữa, vậy mà cây cải trắng thảm thương lúc nãy là ai thế?”
“Diễn xuất như vậy cực kỳ khéo léo.”
“Hoá ra anh bạo chúa xử lý như thế này, nếu mà em có kỹ năng như chị An thì có phải em không cỏn bị bắt nạt nửa đúng không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!