Mộ An An đứng trước bia mộ của Mộ Thanh, nhìn người mẹ trong bức ảnh một inch với nụ cười dịu dàng nhất trên khuôn mật, không
thẻ che giấu sự dịu dàng trong đôi mắt.
Mộ An An lặng lẽ nhìn, không klm được nỗi buồn và hai mắt đỏ hoe.
Cô mím môi rồi ngồi xổm xuống, đật bó hoa cát cánh xuống.
Đồng thời để gói hàng kế bên.
Mộ An An nhìn chằm chằm rồi gọi một tiếng: “Mẹ ơi.”
Nhưng vì quá nhỏ tiếng nên gần như không có âm thanh phát ra.
Mộ An An gọl lại lần nữa: “Mẹ ơi.”
“Mẹ ơi. Mẹ ơi, con là An An đây. Mẹ có nhận ra không? Con lớn rồi náy mẹ ơi.” – Giọng nói của cô nghẹn ngào.
Xin lỗi, con không trở thành một
người ngoán ngoãn, ấm áp được như mẹ mong đợi.
Tính khí con không tốt, hay nóng nảy lại còn thích những hoạt động thẻ thao mạo hiểm, không có chút gì là dịu dàng cùa một đứa con gái cả.
Mẹ ơi….con như vậy, mẹ có
thất vọng không?
Mộ An An yên lặng nhìn di ảnh của mẹ, khi đưa tay chạm vào bia mộ, ngón tay khẽ run.
Vào lúc này, giọng nói trầm thấp cùa một người đân ông bên cạnh vang lên: “Chào phu nhân, tôi là Tỏng Chính Ngự.”
Mộ An An ngập ngừng, ngẩng đầu nhìn lên.
Người đàn ông bên cạnh đứng
thẳng dặy, áo vest khoác hờ trên vai Mộ An An, trên người chỉ mặc một chiếc sơmi trắng.
Chiếc sơmi trắng được nhét vào trong quần, không có dây nịt.
Anh nói một cách bình tĩnh: “Phu nhân yên tâm, An An trưởng thành rồi, tà đứa trẻ rất thông minh và ấm áp, chỉ là hơi nhạy cảm một chút thôi, vẫn như bà mong đợi.”
Bốn chữ đó đã rơi vào trái tim Mộ An An.
Mộ An An nhin chằm chằm anh, chậm rãi đứng dậy và đứng bên cạnh anh.
Thất gia đưa tay ra, cài chiếc kẹp tóc lên đầu Mộ An An lần nữa và dùng kẹp tóc ghim phần tóc mái loà xoà ra sau tai.
Đôi măt cùa Mộ An An từ từ di chuyển từ anh đến di ảnh cùa mẹ cô.
“Mẹ ơi, con muốn giới thiệu với mẹ. Chú ấy là Tông Chính Ngự, chú ấy nuôi dưỡng con 8 năm rồi, vì chú ấy, An An đã sống rất tốt và binh yên trong 8 năm qua.
Chú ấy đối với An An là một người rất quan trọng..”
Cũng là người mà An An yêu nhất.
Mộ An An bổ sung thêm một câu.
Mẹ ơi, mẹ thấy hài lòng không?
An An thực sự rất thích người đàn ông này.
Mẹ ơi, mẹ sẽ yên tâm thôi đúng không?
Đôi mắt cô ngấn lệ, Mộ An An cười trước bia mộ của Mộ Thanh.
Lúc đầu mưa phún giờ dần trờ nên hừng nắng, mặt trời ẩn sau những đám mây đen ló dạng và làm khô đi sự ẩm ướt cùa mặt đất.
Cùng lúc đó, một con bướm bay ra và lặng lẽ đậu trên bia mộ của Mộ Thanh.
Khi Mộ An An đưa tay ra, con bướm đậu lên tay cỏ và đáp lại xuống bia mộ của Mộ lão gia.
So với sự sang trọng và lịch thiệp của Mộ Thanh thì Mộ lão gia đeo kính và nghiêm nghị hơn.
Thoạt nhỉn như một ông giả vô cùng nghiêm khắc.
Mộ An An nghiêng đầu: “ông
ngoại, cháu không mang hoa chó ông vì cháu biết là ông không thích.”
Mộ An An cười như một đứa trẻ.
Con bướm trên bia mộ lại bay đi xung quanh, cuối cùng đậu trẽn vai của Thất gia.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!