Nước mắt cô rơi xuống, khi ngẩng đầu lên, gương mặt nở một nụ cười tươi rói.
ông lão cũng mỉm cười theo: “Quay về là tốt, quay về là tốt rồi.”
Ông ấy vẫy tay, không tiếp tục nói chuyện với Mộ An An mà quay người đi về phòng nghỉ lao công.
Mộ An An tiễn ông rời khỏi với ánh mắt đầy kính trọng.
Tiểu Cửu lén níu lấy tay áo của Mộ An An.
Ánh mắt của Mộ An An vẫn hướng theo ông lão: “Khi ông nội chị còn sống thường kể cho chị vài chuyện, ông ấy nói rằng có một người bạn cùng lớp đại học, quan hệ rất tốt. Sau này người bạn cùng lớp đại học đó sẽ trở thành cánh tay của ông, luôn bên cạnh ủng hộ ông.”
“Vậy nên ông đó….”
Mộ An An quay đầu, mỉm cười: “Một giám đốc tốt nghiệp Harvard cam lòng hạ xuống làm một lao công chỉ để muốn nhìn thấy diện mạo ban đầu.”
Mộ An An rất hạnh phúc khi qu về để gánh vác những chuyện mà ông ngoại và mẹ làm chưa xong.
Tiểu Cửu có thể hiểu cảm giác của Mộ An An từ tận đáy lòng, nhưng nếu muốn cô nói thì cô lại không thể nói ra hết được.
Vậy nên lúc này chỉ vỗ vai Mộ An An.
Mộ An An mỉm cười: “Đi thôi, anh trai em đợi sốt ruột lắm rồi.”
Nói xong, cô đi ra ngoài. Đồng thời gửi tin nhắn liên quan đến chuyện ông lão kia cho ban quản lý để bên đó xử lý.
Mộ An An và Tiểu Cửu vừa ra khỏi toà nhà, La Sâm liền xuống xe mở cửa cho Mộ An An.
Người đàn ông ngồi trên xe, màn hình led đã được đóng lại.
Tiểu Cửu tự giác đi đến chiếc X sau một cách tự nhiên.
Mộ An An lên xe, La Sâm đỏng cửa lại.
Tông Chính Ngự nghiêng đầu nhìn đứa trẻ ngồi bên cửa sổ, biểu cảm có chút phức tạp: “Nhóc con.”
Mộ An An nhìn Tông Chính Ngự.
Kế tiếp, Tông Chính Ngự kéo người cô lại ngồi gần bên cạnh anh.
“Thất gia?”
“Từ bây giờ trở đi, cháu nhớ lấy cho ta một câu. Cháu không phải chim hoàng yến.” Tông Chính Ngự nghiêm túc nói.
Khi thốt ra mấy chữ này, Mộ An An liền cứng đờ người.
Câu này của Thất gia đã chạm đến trái tim của Mộ An An.
Cô mở to mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.
Người đàn ông xoa mặt cô, lại gần cô và phà hơi thở: “Từ lúc nuôi dưỡng cháu thì cháu chính là người đặc biệt nhất, trước giờ vẫn luôn như vậy.”
“Cháu biêt răng cháu đặc biệt, cháu….”
“Nhưng không phải chim hoàng yến, cũng không phải không danh không phận. Chim hoàng yến không cần nỗ lực là có thể trở thành người bên cạnh chủ nhân, nữ chủ nhân của Ngự Viên Loan.” Thất gia định nói với Mộ An An.
Người đàn ông trầm giọng xuống, từng câu từng chữ rất rõ ràng văng vẳng bên tai của Mộ An An.
Khoảnh khắc đó khiến Mộ An An cảm thấy có chút mềm nhũn, cả người mềm nhũn đi.
Mọi nhận thức của cô đều bị bao trùm trong hơi thờ của người đàn ông này.
Hương vị quen thuộc, cảm giác quen thuộc.
Nhưng lời nói bá đạo lại khiến cô không thể phản ứng được.
Một lúc lâu sau, Mộ An An mới nói một câu rất vô nghĩa: “Chú đều đã nghe thấy cháu và Tiểu Cửu…..”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!