Sau đó, Thất gia lấy miếng bánh mi có giảm bông và phô mai đưa cho Mộ An An: “Ản cái này đi.”
‘Vâng, cảm ơn Thất gia.” – Mộ An An lại mỉm cười với Thất gia.
Từng là nụ cười ngọt ngào yêu thích nhẩt cùa Tông Chinh Ngự, nhưng lúc này anh lại cảm thây hơi khó chịu.
Tông Chính Ngự khổng cảm xúc, nhìn Mộ An An cụp mắt xuống.
Cô cầm dao và nĩa đẻ cắt miếng bánh mì rổi ăn.
Trông bộ dạng rảt ngoan ngoãn.
Tiều Cừu ngòi bên cạnh Mộ An An, chớp nriăt nhìn Mộ An An và Thất gia nói chuyộn
Cô luôn cảm thấy bầu Không khí nảy có chút kỳ quặc, nhưng nhìn thẩy khung (ánh ■ hoà hợp như vậy lại có chút không cỏ vấn đề gl.
Tiểu Cựu chỉ có thể nhln Tống Đinh vởi ánh mắt cầu xin.
Tốhg Đình vẫn luôn cúi đầu dùng bữa, mang ỷ nghĩa thực sự ‘Ăn không nốl, ngủ khổng nói’ một cách trọn vẹn nhẳt.
Tiểu Cửu chởp mắt nhln Tống Đình vàl lần truởc khi cậu ta uể oài ngẩng đầu lẽn nhìn Tiểu Cửu.
Đôi mắt to của Tiểu Cửu….
Cỗ nháy mắt đầy tuyệt vọng.
Sau một hòi lâu, Tổng Đinh không hiểu cô gái ngốc nghếch này muốn giở trò gl.
dùng bửa. Tiểu Cửu:.
Không dựa vào Đinh Đinh được nữa Tiểu Cừu tiển gằn Mộ An An.
“Chị An. rổt cuộc có chuyện g) thế?” – Tiều Cừu nhỏ tiếng hỏi.
Mộ An An đã ăn gần hểt miểng bánh mi trong đỉa. bò dao nĩa xuống và lau miệng: “Chị ản no rồi, mọi người từ từ dùng nhé.”
Dứt lời, cô quay đẩu nhin Thẩt gia nỗi một câu: “Thất gia. cháu ra phòng khách đợi
chú.”
Mộ An An đứng dậy. người hầu bên cạnh tự giác kéo ghế ra.
Mộ An An quay người rời khỏi phòng ăn.
Tiểu Cừu chớp mắt, miệng há to.
Mấy giây sau mới định thần lại được, nắm tóc rồi cầm dao nĩa lên tiếp tục ăn sảng.
Ắn nhanh lên, sau dó đi điều tra xem cỏ chuyện gì.
Tlẻu Cửu vừa cầm dao nĩa lên, Tông Chinh Ngự lièn nói: ‘Tiểu Cửu.”
Trong miệng Tiểu Cửu vẫn còn nhai miếng giảm bông, nghiêng đầu nhìn Thất gia.
Tông Chính Ngự nhẹ nhàng bỏ dao nĩa xuống, khuôn mặt binh tĩnh: ‘Em ăn xong rồi thl ra ngoài nghỉ ngơi di.”
“Ăn xong ư? Không, em còn chưa án xong mà.” – Tiểu Cửu lập tức lắc đầu, nhìn về những món cồn chưa được ản.
Bữa sảng ở Ngự Viên Loan cờn ngon hơn so với nhà Tông Chinh ờ phía Nam thủ đô.
Vả lại ờ nhà có ông, ăn uống cũng phải cổ quy tắc, thật mệt mỏi.
Mặc dù Thất ca vẵn là bạo chúa khiến người khác sợ hải. nhưng quỵ tắc ăn uống lại không rườm rà, ãn uống rât thoải mải.
Nghĩ đến đây, Tiểu cừu nỏl thêm một câu: “Em định đem những thứ này……”
“Em ăn xong rồi.” – Tông Chỉnh Ngự ngẳt lơi Tiểu Cửu, ngẩng đầu nhin cô rồi trong chốc lát, ánh nrìăt liền trở nẽn sẳc bén hơn.
Doạ đến dao nĩa trong tay Tiều Cửu bất
íSgtr”8 ” “■»*”££
Tông Chính Ngự ra lệnh: “Đưa tiểu thư Cứu ra ngoài.”
“Vâng, Thất gia.*
Người hầu tuân lệnh, lập tức đưa Tiều Cữu đi.
“Khỗng phải, em…n
Tiểu Cửu còn muốn vùng vẫy một chút nữa nhưng ánh mắt cùa Thất gia không cho phép cô tàm điều đó.
Ánh mắt dó sắc như dao.
Tiều Cửu hoài nghỉ bản thân nếu dừng lại vái giây thì có thể Thất gia sỗ biến cô thành món ăn trên bàn mất.
Sau đó Tiểu Cửu vẫn không tinh nguyện, chán chường đi theo người hầu rời khỏi.
Tiểu Cửu vừa rời khỏi, Tống Đinh ngồi dổi diện cũng để dao nĩa xuống rồi lau miệng.
Nhin vè Thát gia
rồi lạnh lủng nói một câu:
“Đừng bắt nạt cậu ếy thế.”
“Nó là em gối tôi.” Tòng Chỉnh Ngự nói.
Mặt Tống Đinh không biến sắc: “Cậu ấy là vợ tương lai của tôi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!