ở trước mặt người đàn ông này, Mộ An An chỉ có hai thái độ.
Vậy không dám, thế kia cũng không dám.
Cô căng thẳng chờ đợi.
Cảm thấy mỗi một giây một phút trôi qua đều rất dài.
Nhưng khi đợi lảu như vậy, Mộ An An
không đợi được câu trả lời của người đàn ông đó liền thấy Thất gia mỉm cười.
Kiểu cười mỉm như vậy trong chốc lát đã phá vỡ sự căng thẳng đến muốn phát điên của Mộ An An.
Mộ An An thoát ra khỏi vòng tay của Thất gia với vẻ mặt khỏ hiểu: “Chú cười gì chứ?”
Tông Chính Ngự vẫn không nói gì, nhưng nụ cười ngày càng thâm hiểm.
Trong lòng Mộ An An phát hoảng.
Vô thức cách xa đôi chân của Thất gia.
“Đừng cử động. Ngã dấy.” – Thất gia ôm lấy eo Mộ An An.
“Vậy chú cười gì thế?” – Mộ An An không hiểu nổi.
Đang yên đang lành lại cười gì.
Cô cảm thấy người đản ông này hôm nay cỏ vấn đề.
Trước kia lạnh lùng muốn chết, giờ lại cười tươi rói như vậy.
Cũng không biết vi có phải cời bỏ bộ vest nghiêm nghị thường ngày ra, nên cà người nhìn lại không có chút nghiêm túc nào hay là vì nguyên nhân khác.
Thậm chí nhìn Thất gia như vậy, khiến Mộ An An nảy ra một câu nói: Gương mặt như hoa đào.
Cả đời Mộ An An không bao giờ nghĩ đến câu thành ngữ này có thể dùng cho Thất gia.
Nhưng khi Mộ An An nhìn chằm chằm Tông Chính Ngự, Thất gia liền đưa tay vuốt nhẹ mũi cô: “Cháu hỏi ta thân phận gì à?”
Mộ An An không nói gì.
Có dự cảm chẳng lành…
“Về tư thì Tiểu Cửu gọi cháu là chị dâu rất thuận miệng mà phải không? Tông Chính Ngự nghiêng đầu, nhìn đứa trẻ này mả nhướng mày.
Mộ An An:
Cô cũng biết chuyện này sẽ không qua đi!
Nhưng vì không thẻ trôi qua nên Mộ An An không định để những chuyện này qua đi.
Cô đột nhiên thẳng lưng, nhưng lại quên mất vết thương sau lưng, khi đứng thẳng dậy, vết thương đã dính vào khiến cô thở hổn hển vì đau.
“Chú ý một chút. Bị thương rồi, bản thân phải cần thận.” – Tông Chính Ngự vội che vết thương sau lưng của Mộ An An.
Mộ An An nói: “Chú đau lòng sao?”
Khi vừa hỏi câu nảy, Thất gia có chút ngập ngừng, cụp mắt xuống nhìn Mộ An An.