Dường như đang tuyên bố cho Tông Chính Ngự biết là nếu thực sự kéo Mộ An An ra, cô có thể biểu diễn một màn kịch nũng nịu ngay.
Tông Chính Ngự:
“Được rồi, ôm này.”
Nói xong liền kéo lại vào lòng, tay nhẹ nhàng đặt trên vai Mộ An An, khi gần xuống đến xương thì rắt cẩn thận né chỗ vết thương của Mộ An An ra.
“Thất gia.”
“Sao?”
“Cháu có thể cắn chú một cái không?”
“….Được chứ.”
Sau khi được cho phép, Mộ An An không hề tỏ ra lạnh lùng mà há miệng cắn vào xương quai xanh của Thất gia. Thất gia phát ra âm thanh như bị bóp nghẹt.
Mộ An An nói rằng chỉ cắn thôi, không có lỷ do gì mà cắn rất mạnh, lại còn cắn ngay xương đòn.
Chỗ đó sẽ cảm nhận được nhân lên gấp n lần so với chỗ khác. Hai chiếc răng khểnh
của Mộ An An vừa nhọn vừa sắc, cắn như một con thú nhỏ tấn công người.
Tông Chính Ngự cũng không biết tại sao đứa trẻ này lại cắn mình. Nhưng mấy ngày nay, đứa trẻ này đích thực đã chịu ấm ức rồi, nên thôi chiều nó vậy. Nghĩ như vậy, Thất gia liền đưa tay xoa đầu Mộ An An.
Mộ An An cảm thấy trong khoang miệng có mùi máu tanh mới buông Tông Chính Ngự ra. Khi đứng dậy, có thể thấy chỗ xương đòn có hai vết răng, trên đó còn chảy chút máu.
Mộ An An mím môi, trong chốc lát thấy bản thân hình như có chút áy náy. Chỉ là cô thấy xương đòn của Thất gia đẹp quá.
Binh thường, người đàn ông này luôn mặc vest vả đi giày da. Nút áo của chiếc sơmi được cài đến cùng, không dễ dàng cời ra. Cà vạt cũng là loại tiêu chuẩn.
Nghiêm túc, kiêng khem thật là khủng khiếp như một loài hoa không dễ chạm tới được.
Ngay lúc đó, Mộ An An cảm thấy người đàn ông này quá đẹp đi, nếu bị người ta nhìn thấy chắc hẳn sẽ rất nhớ nhung. Nên cô phải đánh dấu chủ quyền trước.
“Thất gia, chú nói xem dấu răng này có thể biến mất không?” – Mộ An An đưa tay chỉ vào dấu răng chỗ xương đòn.
Tông Chính Ngự nhìn một cái rồi quay qua đứa trẻ này, trông có chút đáng thương liền nói: “Không sao, qua hai ngày nữa tự động mất thôi.”
Thất gia nói ra như vậy, chỉ lả muốn an ủi đứa nhóc này thôi.
Nhưng vừa dứt lời, Mộ An An cụp mắt xuống, bỉểu hiện ấm ức: “Nhanh thế.”
Cô cắn mạnh như vậy đều lả công cốc sao?
“ở đâu mà nhanh.”
Mộ An An nói xong lại bắt đầu khóc nấc lên. Dáng vẻ như vậy còn ấm ức hơn lúc nãy.
Như thế thì muốn lưu lại dấu vết trên cơ thể người đàn ông này chẳng phải rất khó sao. Mộ An An càng nghĩ càng uát ức.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!