Mộ An An nghe thấy những lời đạo đức giả nảy của Giang Trấn, cô có thể nghe thấy Giang Trấn rắt giả tạo.
Biết Giang Trấn chỉ đang giả vờ nhưng Mộ An An vẫn muốn nghe về mẹ mình.
Cô quay đầu nhìn Thất gia: “Cháu muốn nghe.”
Tông Chính Ngự cau mày tỏ vẻ không đồng ý.
Mộ An An dùng sức nắm lấy tay Tông Chính Ngự: “Dù sao thì đây cũng lả lần cuối cùng, đúng không?”
Lời này của Mộ An An rất đúng nhưng phàm là cô và Thất gia rời khỏi nơi này thì nhà họ Giang sẽ hoàn toàn bị loại khỏi Giang Thành.
Mộ An An không biết kết cục của Giang
Trấn thế nào và cũng không muốn biết.
Nhưng lúc này muốn biết Giang Trấn có giải thích gì liên quan đến cái chết của mẹ vả ông ngoại hay không!
“Đưực không? Thất gia!” – Mộ An An hỏi lại lần nữa, trong ánh mắt và giọng nói mang vẻ cầu xin.
Đôi mắt khẩn xin như vậy khiến Thất gia không thể từ chối.
Anh quay đầu lệnh cho hai người vệ sĩ của Ngự Viên Loan đi theo Mộ An An.
Mộ An An mỉm cười: “Cảm ơn Thất gia.”
Anh nhẹ xoa đầu Mộ An An: “Đợi cháu ở ngoài.”
Mộ An An gật đầu, Thất gia liền buông tay Mộ An An ra rồi bước ra ngoải.
Lúc này, vừa hay gặp phải La Sảm đang từ ngoài đi vào.
La Sâm vừa thấy Tông Chính Ngự liền nói:
“Thất gia, liên quan đến bên đó..”
Tông Chính Ngự ra hiệu bằng tay cho La Sâm, khiến cậu ẳy không nói tiểp nữa mà đi thẳng ra ngoài.
Đi được một nửa thì ngừng bước.
Nghiêng đầu, phát hiện Tiểu Cửu luôn ở cạnh Mộ An An.
Thất gia vừa quay đầu thi doạ Tiểu Cửu đến vội vàng nấp sau lưng Mộ An An: “Em, em đựi chị An là được rồi.”
Cô sẽ không nói là không muốn ra ngoài một mình cùng với Thất gia.
Người đàn ông này rất đáng sợ.
Tiểu Cửu bây giờ có một sự hiểu biết rát sâu rộng….
Chỉ cần là nơi có chị An, cô mới có thể sống yên ồn dưới ánh nhìn của tên bạo chúa này.
Huống hồ, Tiểu Cửu đã bò nhà đi và có rất
nhiều hành động xấu, có lẽ vừa ra ngoài sẽ bị trừng trị và đóng gói gửi về nhà Tông Chính ngay.
Vậy nên, cô vẫn bị ràng buộc với chị An.
Tiểu Cửu càng nghĩ về điều đó càng nép mình về phía Mộ An An.