Tiểu Cửu mắng chửi Quách Nguyệt Hoa vô cùng thậm tệ.
Sắc mặt của Quách Nguyệt Hoa rất khó coi: “Hỗn xược!”
Bà ta đẩy Tiều Cửu ra, giơ tay định cho Tiểu Cửu một bạt tai.
Ai mà ngờ Tiểu Cửu nhanh nhẹn nẻ qua, Quách Nguyệt Hoa vừa giơ tay lên thì Tiểu Cửu dứng ở phía sau hét toáng lên: “Chị An, bà già này muốn động thủ!”
Mộ An An bước từ trên giường xuống, kéo Tiểu Cửu ra sau lưng.
Quách Nguyệt Hoa vô cùng tức giận, bỏ tay xuống rồi la lên: “Gỉang Phong!”
Nhưng khl Quách Nguyệt Hoa vừa la xong, ngoài cửa không có chút động tĩnh gì, ngược lại Tiểu Cửu đứng sau Mộ An An còn hét lên.
Mộ An An quay đầu lại, chiếc vòng tay bên cổ tay trái của Tiểu Cửu liền siết chặt hơn.
Chiếc vòng tay được làm bằng dây sắt cực kỳ tốt, một khi siết chặt thì da thịt sẽ bị cắt khiến máu tuôn ra.
“Chị An, đau quá!” – Tiểu Cửu hét lên, nước mắt tuôn rơi nhưng cô cố hết sức kìm lại.
Mộ An An nắm lấy tay Tiều Cửu, quay đầu nhìn Quách Nguyệt Hoa nói: “Quách Nguyệt Hoa, bà nhắm vào tôi được rồi, so đo với một dứa trẻ có gì hay chứ!”
Quách Nguyệt Hoa chế nhạo: “So đo cái gì? Quách Nguyệt Hoa tôi hôm nay nói cho cô biết, cho dù là cô hay con nha đầu không biết trời cao đất dày,cô cũng chỉ có thể nằm trong tay tôi thôi!”
Nói xong, Quách Nguyệt Hoa liền nắm chặt tay nhìn Mộ An An. Đó lả một cử chỉ chiến thắng rất kiêu ngạo.
Ngay từ khi Mộ An An được cử đến đây, Quách Nguyệt Hoa biết mình đã thắng, thắng hoàn toàn.
‘Mộ An An cô nhớ cho kỹ, cô chỉ là con cá
nằm trên thớt, tôi muốn lúc nào cắt thì cắt, đập lúc nào thì đập.” – Quách Nguyệt Hoa nói xong rồi nhìn về phía cửa: “Đươc rồi.”
Mộ An An nhìn theo hướng của Quách Nguyệt Hoa mới phát hiện Giang Phong đứng ở cửa, hai tay ôm ngực nhưng trong tay lại cầm một cái điều khiển từ xa.
Khi hắn bấm nút thì chiếc vòng trên cổ tay của Tiểu Cửu lập tức được nới lỏng.
Mộ An An nhìn những vết sẹo đang rướm máu dó, tuy đau lòng như lại thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần tăng mức độ lên thì cổ tay sẽ bị cắt ngay lập tức.
Tuy nhiên ngay khi Mộ An An thở phào nhẹ nhõm thi Giang Phong đột nhiên nhếch mép ấn nút lần nữa, chiếc vòng tay của Tiểu Cửu vừa nới ra giờ lại siết chặt.
Cùng một chỗ có hai vết thương bị cắt, nước mắt Tiểu Cửu đầm đìa nhưng cô vẫn kiên cường, không la lên một tiếng, cắn chặt môi đau đớn.
Ngày thường, cô gái nhỏ này sẽ khóc khi đau một chút và gọi cha gọi mẹ đòi sống đòi chết, nhưng lúc này cô ấy lại kiên cường cắn răng chịu đựng.
Mộ An An tức giận, quay lại và hét lên: “Tôi nói rồi, có gì cứ nhắm vào tôi, đừng đụng con bé!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!