không chỉ chạm nhẹ qua hai vết thương trên lưng của Mộ An An mà còn có một số vết bầm tím…
Trong lòng Mộ An an rất ấm ức. Nhưng cô cảm nhận được sự đau lòng và áy náy của người đàn ông sau lưng khi nhìn vết thương trên lưng cô.
Anh áy náy, trong lòng Mộ An An lạí càng khó chịu. Thà rằng là đau đến chết cũng không muốn anh ấy áy náy. Chuyện này liên quan gì đến anh ấy chứ.
“Thất gia, cháu muốn thành thật với chú một chuyện. Thực ra là trước khi đi Kỳ Sơn là cháu cố ý giấu chú, Giang Trấn nói với cháu là muốn giởi thiệu cho cháu biết một người.” – Mộ An An cố ý thả lỏng nói, cúi đầu, giọng nói dịu dàng.
Tông Chính Ngự không nói gì mà chỉ lấy thùng thuốc bên cạnh qua.
Mộ An An tiếp tục nhận lỗi: “Cháu đoán người mà Giang Trấn muốn giới thiệu chắc chắn là người đã giả mạo danh nghĩa của chú để hỗ trợ cho nhà họ Giang nhiều năm
qua với cả muốn có được thuốc thông minh.”
“Cháu định nói là.ui!”
Mộ An An nói được một nửa thì cơn đau sau lưng lại đến.
Thất gia đang dùng rượu để rửa vết thương, gột bỏ đi những thứ dính cứng trên vết thương.
“Đau không?” – Tông Chính Ngự hỏi.
Mộ An An lắc đầu: “Không sao, đau chút thôi, không có gì nghiêm trọng cả.”
Thực ra là đau muốn chết đi được.
“Cháu dùng gì bôl lên vết thương vậy?” -Thất gia bỗng hỏi một câu.
Mộ An An chột dạ, không trả lời: “Đúng vậy, Thất gia vừa nãy cháu còn chưa nói xong chuyện của Giang Trấn, ià cháu cố ý giấu chú nên mới gây ra chuyện này, là cháu….”
Ngập ngừng.
Vì Mộ An An rõ ràng cảm thấy được người đản ông sau lưng đang nhẹ nhàng thổi lên vết thương của cô, khiến cô có chút ngứa ngáy.
“Thổi vậy sẽ không thấy đau nữa.” – Người đàn ỏng nói.
Mộ An An mím môi, mũi có chút đau.
Cô chỉ có thể xoa mũi để che giấu.
Nhưng Mộ An An không nói gì, người đàn ông sau lưng lại hỏi một câu: ‘Thổi vậy sẽ không bớt đau đủng không?”
Mộ An An không phản ứng gì, Thất gia lại nói một câu: “Ki cháu còn nhỏ, hễ bị
thương là ta liền thổi cho, hoá ra.là
không giảm đau.”
Nước mắt Mộ An An không kim được lại rơi xuống.
Thất gia, chú đừng như vậy mà.
Mộ An An cảm thấy vết thương không đau nữa nhưng trong lòng lại xót xa.
Mộ An An cố nén nước mắt, điều chỉnh nhịp thở: “Giảm đau mà, có giảm đau đó, chú thổi một cái thì cháu sẽ không đau nữa.”
“Vậy nếu thế này thì sao?”
“Gì