Thay vào đó nói một câu: “Tôi nhớ là năm đó ông và anh lớn của ông đã tranh giành quyền lực, ông luôn ở thế bất lợi?”
“Cũng may là có ngài ủng hộ thì tôi mới có ngày hôm nay. Cả đời Hoắc Phong sẽ không quên ân tình này, nhất định sẽ một
lòng trung thành với ngài đây.” – Hoắc Phong lập tức nói.
“Cũng phải, nếu không có tôi thì với IQ của ông, vốn không phải là đối thủ của anh ông. Anh cả đó của ông dù là IQ và năng lực đều hơn ông, vừa bắt đầu tôi đã chọn người anh cả đó rồi. Nhưng chỉ tiếc là người anh đó quá ngay thẳng, thà tốn sức tranh đấu còn hơn cúi đầu trước người ngoài. ” – Mộ Tài Tiệp không quan tâm đến lòng thành của Hoắc Phong.
Những lời này rõ ràng là ám chỉ IQ của Hoắc Phong không tốt, nhưng Hoắc Phong không nghĩ ra được là rốt cuộc ở đâu sắp xếp không thoả đáng khiến vị này không hài lòng?
Hoắc Phong không dám hỏi, chỉ có thể im lặng.
Qua được mười mấy giây, Mộ Tài Tiệp mới nói tiếp: “Giám đốc Hoắc.”
“Vâng, mời ngài nói.”
“Trong mắt ông thì Tông Chính Ngự là một
người như thế nào?” – Mộ Tài Tiệp hỏi câu này khiến Hoắc Phong lặng người một lúc rồi mới phản ứng.
Tông Chính Ngự ở Giang Thành, có rất ít người gọi tên của vị Thất gia ở Ngự Viên Loan đó một cách thản nhiên và lãnh đạm như vậy.
Đối với những người trước, đối với vị ở Ngự Viên Loan đó ai mà không cung kính gọi một tiếng Thất gia’?
Vậy nên, Mộ Tài Tiệp đột nhiên xưng như vậy khiến Hoắc Phong không kịp phản ứng, thậm chí trên nụ cười trên gương mặt cũng có chút gượng ép.
Hoắc Phong thành thật nói: “Thất gia cao cao tại thượng nên tôi không dám đánh giá.”
“Vậy ông có tin rằng cái gọi là Thất gia cao cao tại thượng của ông sẽ bước vào nơi này không?” – Mộ Tài Tiệp hỏi tiếp.
Hoắc Phong sững sờ, phủ nhận: “Sao, sao có thể được?”
“Sao lại không thể? Nếu như nói cô gái a kia bị xích tay xích chân đứng trên võ đài này là tiểu công chúa của Ngự Viên Loan thì thế nào?” – Mộ Tài Tiệp nhướng mày.
Hoắc Phong nói không nên lời!
Hoắc Phong tuy đã gần năm mươi tuổi nhưng vẫn luôn chú ý đến việc giữ gìn hình tượng, có thể nói là cùng loại với Giang Trấn.
Tuy là già rồi nhưng vẫn mang những đường nét nhẹ nhàng và nho nhã.
Chỉ là tính tình của Giang Trấn nhát gan, còn tính tình của Hoắc Phong lại cứng rắn hơn một chút, khi gặp chuyện thì không giống Giang Trấn đổ mồ hôi đầm đìa, cần một chiếc khăn tay để lau.
Tuy nhiên vào lúc này, Hoắc Phong nghe thấy Mộ Tài Tiệp nói những lời này rất vui vẻ, thực sự muốn nhặt một chiếc khăn tay nhỏ lên.
Hắn có chút không thể nào chấp nhận được, mở to mắt đến cả nửa ngày cũng chưa định thần lại.
Mộ Tài Tiệp nhìn xuống dưới võ đài, nhìn chằm chằm vào người sau lưng Mộ An An: “Vài năm nay tôi đã nghe nói không ít về việc Thất gia của Ngự Viên Loan yêu thương, chiều chuộng cô công chúa nhỏ
này. Thậm chí còn có những lời nói kiểu này nữa.”
Mộ Tài Tiệp cau mày như đang suy nghĩ gì đó rồi nói: “Nói cái gì chứ đắc tội Thất gia hoặc chết, nhưng đắc tội cô công chúa nhỏ này thì sống không bằng chết, là những lời nói như vậy sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!