Lúc này, Mộ An An vốn không muốn nghĩ đến chuyện làm sao Tiểu Cửu lại bị đưa đến đây, sao lại có thể thành phần thưởng của đám người đó được.
Cô chỉ biết là tiểu thư Cửu của nhà Tông Chính ở thủ đô, Tiểu Cửu có tám người anh trai, ai cũng đầu đội trời chân đạp đất, tuy nhiên Tiểu Cửu thường hay cằn nhằn là cô bị bắt nạt, nhưng những người anh trai này cho dù thế nào đều sẽ bảo vệ và yêu thương cô em gái này.
Mộ An An càng có thể chắc nịch rằng Tiểu Cửu đã lớn như vậy
rồi, ngoài việc học hành và mâu thuẫn với ba mẹ thì chưa bao giờ phải chịu bất cứ điều bất bình nào.
Ồ….
Có!
Khi ở trước mặt Thất gia, Tiểu Cửu vẫn bị đối xử tệ bạc.
Nhưng Tiểu Cửu chưa bao giờ chịu qua nỗi uất ức và sỉ nhục khi bị người khác xem như phần thưởng như vậy.
Mộ An An vừa nghĩ đến khi Tiểu Cửu bị trói ở tầng hai và đẩy ra đối diện với ánh nhìn của đám người này, sự sợ hãi và hoang mang đó, cô liền cảm thấy đau xót và áy náy.
Cho dù thế nào thì cô nhất định phải đưa được Tiểu Cửu về nhà!
Trương Vân nhìn Mộ An An, sau khi xử lý vết thương sau lưng cho cô xong thì đột nhiên nắm lấy tay Mộ An An.
Mộ An An ngạc nhiên: “Dì à?”
“Này cô, tôi thật lòng hy vọng cô
có thể đưa em gái mình cùng đi thật xa khỏi chỗ này.” – Trương Vân nói: “Chủ ở chỗ này thực ra đã rất có duyên với cô, cô nhất định sẽ gặp thôi.”
Khi vừa nói xong, Mộ An An ngập ngừng một lúc.
Trương Vân không nói rõ ràng, thậm chí còn ra ám hiệu nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Mộ An An, tay cũng không ngừng dùng sức.
Tim Mộ An An đập thình thịch, có một phán đoán hơi to gan.
Chủ ở đây có duyên phận với cô nhất định sẽ gặp?
Số lần Mộ An An và Trương Vân nói chuyện không nhiều, vì chỗ này có người theo dõi và nghe lén nên không tiết lộ nhiều.
Vậy nên vốn không biết được chi tiết.
Mối liên hệ duy nhất chính là.
Hoắc Hiển!
Đúng là duyên phận..
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!