Khi Mộ An An hỏi Trương Vân, thì Trương Vân đang dọn dẹp hộp cơm trưa của Mộ An An lên bàn ăn một cách gọn gàng.
Đồng thời còn nói: “Tiếng chuông cảnh cáo, ý là kết thúc bữa ăn của tuyển thủ, nghỉ ngơi một tiếng rồi lên võ đài.”
“Không phải chỉ mình tôi đấy chứ?” – Mộ An An hỏi.
Trương Vân lắc đầu: “Không biết, chúng tôi chỉ phụ trách nhiệm vụ chăm sóc cho tuyển thủ, còn những vấn đề khác thì không thể hỏi, cũng không thể nghe ngóng
được.”
Nói xong, Trương Vân vội vàng dọn dẹp rồi bưng đồ ra ngoài.
Khi đóng cửa còn nói thêm một
câu: “Cô cố lên nhé, mong..
mong sáng sớm ngày mai tôi có thể đưa bữa sáng đến cho cô.”
“Cô yên tâm, ngày mai cô nhất định có thể đưa bữa sáng cho tôi.” – Mộ An An tự tin đáp một câu.
Nhưng Trương Vân đã đóng cửa.
Nên Trương Vân không thể nghe
lời Mộ An An nói, cũng không sao cả.
Một tiếng sau.
Mộ An An bị bịt mắt đưa ra khỏi phòng.
Cô vẫn rất bình tĩnh, không hề sợ hãi.
Hai người vác cô đi tầm 10 phút rồi lên xe.
Sau 20 phút lái xe, theo lộ trình còn 10 phút nữa mới kết thúc
chuyến đi.
Mộ An An tính toán những khoảng thời gian này, cơ bản là đếm từng giây trong đầu và chỉ có thể xác định một cách đại khái.
Đoạn đường này rất yên ắng.
Ngoại trừ tiếng thở của hai người tài xế thì Mộ An An không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào khác, hai người đó thậm chí còn không nói gì.
Dường như họ đưa Mộ An An đến một nơi.
Đồng thời, bên tai Mộ An An có rất nhiều tạp âm ở phía trước truyền tới.
Có người nhắc nhở bên tai: “Có thể tháo bịt mắt xuống rồi.”
Theo như lời nói thì dây đeo bên tai Mộ An An đã được gỡ xuống.
Cô gỡ bỏ bịt mắt, để mắt thích nghi một chút mới phát hiện bản thân đang đứng ở trước cái cổng sắt lớn.
Những tạp âm bên tai đều là trước cửa sắt truyền ra.
“Đeo cái này vào.” – Người bên cạnh đưa một món đồ cho Mộ An An.
Mộ An An cúi đầu, phát hiện đó là một chiếc mặt nạ trắng tinh.
Loại che đi toàn bộ khuôn mặt, chỉ để lộ mắt và mũi.
Khi Mộ An An đang cau mày, người bên cạnh giải thích với thái độ rất cứng rắn: “Đây là quy tắc.”
Thực ra thì Mộ An An không còn gì để phản kháng lại.
Kiểu đánh quyền anh này Mộ An
An cũng không muốn để lộ mặt, để tránh rắc rối sau này.
Chỉ là những người này quen với sự mạnh mẽ rồi nên sẽ không để người khác hỏi thêm gì.
Mộ An An không làm được gì nhiều, người đàn ông đầy vai Mộ An An: “Nhanh lên.”
Sau lưng Mộ An An bị thương, chỉ đẩy như vậy cũng đụng đến vết thương phía sau.
vết thương ở lưng hạn chế cử động của cả hai tay.
Cử động một chút cũng đau.
Nhưng bây giờ ngoài nhịn ra thi không còn cách nào.
Mộ An An cầm lấy mặt nạ rồi đeo lên, đồng thời nói: “Tôi cần băng dán.”
Người bên cạnh đưa một miếng báng dán dài màu trắng.
Mộ An An thuần thục quấn xung quanh.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!