Như một con thiên nga bị thương, cố gắng đáp xuống một cách tuyệt vọng trong khi những người bạn đồng hành luôn bảo vệ mình, bức tranh hiện ra vô cùng đẹp đẽ.
Xung quanh đánh nhịp ngày càng hăng hơn, tiếng reo hò cũng lớn hơn.
Mộ An An vẫn lạnh lùng.
Cô làm đủ mọi cách nhưng không ngờ đối phương lại đem theo bông tẩy trang.
Nhưng Mộ An An phải giữ mình không được hoảng.
Cô không thể rối trí được.
Nhất định phải kết thúc màn khiêu vũ này trước!
Còn Giang Phong thì đang từng bước từng bước tiến đến gần, hiển nhiên hắn không muốn thả cô đi dễ dàng như vậy, xung quanh hò hét rất dữ dội, không muốn màn khiêu vũ này dừng lại.
Mộ An An liếc nhìn xung quanh, cuối cùng phát hiện ra một số cô gái đang xem khiêu vũ đột nhiên
đến gần.
Đồng thời trên tay cô gái đó còn cầm chiếc áo khoác mà lúc nãy Giang Phong đã vứt đi của cô.
Mộ An An nhìn chằm chằm cô gái đó vài giây rồi thu lại ánh mắt, chủ động tiến gần Giang Phong.
Mộ An An nói: “Náo loạn cả nửa ngày trời rồi, không phải mấy người muốn mật mã trên người tôi sao?”
“Em quả là thông minh.” – Giọng Giang Phong rất vui mừng.
Bước đầu khi hắn về là tìm Mộ An An trả thù, rất háo thắng.
Trước kia, hắn cảm thấy thua cuộc là vì Mộ An An nhát gan, bày trò xảo quyệt sau lưng hắn y như một con chuột.
Nhưng lần này hắn đã trở thành người trong tối, vì vậy đừng vội vui mừng khi chiến thắng.
“Thực ra đưa mật mã cho mấy người cũng vô dụng, vì mấy người sẽ không biết được rốt cuộc phương thuốc thông minh đó đang ờ đâu.” – Mộ An An nói nhỏ: “Thế giới này chỉ có tôi biết
“Vậy em nên ngoan ngoãn nói cho tụi anh nghe!” – Giang Phong thấp giọng nói.
Khi nhìn những người xung quanh, nhất là Mộ Tài Tiệp lại cảm thấy tự tin hơn.
“Biết sao không, em khó đối phó lắm, không phải vì em thế nào đâu mà do vị Thất gia bên cạnh em thôi.”
“Nhưng bây giờ không như vậy nữa Mộ An An à, em lên núi là đã vào địa bàn của anh rồi.” – Giang
Phong cười rất đắc ý.
Mùi vị của chiến thắng rất sảng khoái và cũng khiến hắn điên cuồng.