Ngày hôm sau.
Khi Hạ Mặc Thần nhìn thấy Cố Sênh Ca đưa hợp đồng tới, anh ta có chút không tin, giở tới chỗ ký tên thì thấy tổng giám đốc Trương Hoa của Phong Hoa đã ký, cảm thấy không thể tin được.
Điều khoản ngang ngược 70 – 30 này mà Trương Hoa cũng ký?
Rõ ràng lúc trước anh ta đã hỏi dò ông ta trước, biết giới hạn thấp nhất chính là 60 – 40.
Nhưng người phụ nữ này lại có thể khiến Trương Hoa đồng ý với việc phân chia 70 – 30 này.
“Cố Sênh Ca? Cô làm thế nào mà được vậy?”
Cố Sênh Ca bình tĩnh liếc nhìn anh ta một cái: “Anh quan tâm tôi làm thế nào đạt được kết quả này? Chẳng lẽ không phải Hạ tổng anh từng nói cho tôi sao? Quá trình không quan trọng, kết quả mới là chính yếu!”
Dứt lời, cô quay người đi thẳng ra ngoài.
Phía sau vang lên tiếng hô tức tối của Hạ Mặc Thần: “Đừng tưởng ký được hợp đồng là chứng minh được năng lực của mình, có thể ổn định ở lại Hạ Thị! Cố Sênh Ca, Hạ Mặc Thần này có cả trăm cách để giải quyết cô đấy!”
Đương nhiên Cố Sênh Ca biết những lời này của Hạ Mặc Thần không phải nói suông.
Từ ngày cô gả cho anh ta, người đàn ông này chưa từng bỏ qua việc tra tấn cô.
Anh ta quy toàn bộ trách nhiệm việc Mục Noãn rời đi lên người cô, cảm thấy chính cô đã ép Mục Noãn phải bỏ đi, chia rẽ hai người bọn họ.
Nhưng sự thực là: Cô và Mục Noãn hoàn toàn chưa từng giao thiệp với nhau bao giờ, thậm chí đến cả ngôn ngữ cũng chưa từng có.
Với cô mà nói, đến bây giờ vì sao năm đó Mục Noãn lại đột ngột bỏ đi vẫn là một câu đố chưa có lời giải.
Nhưng cho dù cô có giải thích thế nào, người đàn ông này đều không tin.
Cho nên cô có thể làm gì được?
Chỉ có thể ngoan cường ứng phó tất cả các thủ đoạn của Hạ Mặc Thần hệt như một con gián đánh mãi không chết.
Đây chính là lý do vì sao mỗi khi Kỳ Vi Vi thấy mà không chịu được thì sẽ mắng cô không có tiền đồ.
Vốn là ly hôn có thể chấm dứt được cuộc sống như thế, nhưng cô lại cứ kéo dài mãi.
Không chỉ Kỳ Vi Vi, đến cả chính cô cũng tự mắng bản thân.
Nhưng mắng thì mắng, Cố Sênh Ca vẫn luôn không quên mục đích khi mình gả vào nhà họ Hạ. Đến bây giờ đã được ba năm, chỉ cần kiên trì thêm hai năm nữa thôi. Hai năm sau, có khi cô sẽ hoàn toàn được giải thoát, dù sao bên bệnh viện Thụy Sĩ đã báo tin vui rồi.
Cho nên, tiếp tục chịu đựng chút đi.
Ngự Phủ.
Khi Tần Xuyên giao toàn bộ tư liệu liên quan tới Cố Sênh Ca vào tay sếp nhà mình, trên mặt anh ta là vẻ đau khổ muốn nói nhưng lại thôi.
Đường Cẩn Viêm lật xem tài liệu trong tay, đọc rất chăm chú, hoàn toàn không để ý tới Tần Xuyên bên cạnh.
Hơn nửa tiếng sau, Tần Xuyên đứng tới mức có chút mỏi chân, nhưng anh ta không dám nói tiếng nào, chỉ có thể gắng gượng chống đỡ.
Cuối cùng, khi Đường Cẩn Viêm đọc xong tờ cuối cùng, Tần Xuyên mới cẩn thận dò hỏi: “Sếp, ngày kia chính là sinh nhật của ông cụ, từ khi sếp trở về vẫn chưa về nhà cũ được chuyến nào, mấy ngày nay ông cụ vẫn luôn gọi hỏi xem sếp có về hay không.”
Nhìn sếp mình vẫn mặt không chút thay đổi, anh ta đành phải nói liền một hơi: “Ông cụ không gọi được cho sếp, chỉ có thể gọi cho tôi, cho nên, hay là ngày nào đó sếp gọi lại cho ông chủ một cuộc điện thoại?”
Đường Cẩn Viêm đọc xong dòng cuối cùng, ngẩng đầu lên, lạnh nhạt liếc anh ta: “Chỉ tra được những thứ này?”
Gì cơ?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!