CHƯƠNG 96
“Tôi cũng cảm thấy là như vậy.”
“Đêm động phòng hoa chúc thì phải chơi kích thích một chút, cậu có cách chơi gì thì bày ra hết đi.”
Nghe cuộc thảo luận có vẻ hơi hưng phấn của hai người đàn ông, Thân Nhã bất đắc dĩ lắc đầu, Diệp Giai Nhi đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm khó chịu.
Tô Tình vốn không muốn lộ diện, nhưng mà không lộ diện thì lại không được.
Người làm ba là Thẩm Thiên Canh không có ở đây, nếu như người làm mẹ cũng không đến đây, vậy thì nói không chừng truyền thông sẽ bịa đặt trắng trợn.
Cho nên, bà ta cũng chỉ làm đến đây, sau khi bắt chuyện với đám người thì liền rời khỏi.
Thẩm Trạch Hy vừa nhìn liền thấy Diệp Giai Nhi, cậu ta chưa từng biết cô Diệp mặc chiếc váy màu đỏ lại xinh đẹp đến thế, đẹp đến nỗi làm cho trái tim của cậu ta mê muội.
Đúng vậy, cho dù cô Diệp của cậu ta không mặc đồ đỏ thì cũng vô cùng xinh đẹp, thanh tú mà sạch sẽ.
Nhưng mà khi ánh mắt của cậu ta đảo qua anh cả cứ ôm cô, khóe miệng của cậu ta nở một nụ cười đắng chát, uống cạn một ly rượu.
Mà ở một nơi heo hút gần góc tường nhất, có một người phụ nữ đang ngồi đó, ở trên cái bàn trước mặt cô ta có đặt một chậu cây xanh, nếu không nhìn kỹ thì không thấy được có người đang ngồi ở đó.
Trước mặt của Thẩm Hải Băng có một ly cocktail, nhìn xuyên qua khe hở của chậu cây xanh, ánh mắt tĩnh lặng rơi ở trên người Thẩm Hoài Dương.
Dường như là bị cố định không thể di chuyển.
Sáng hôm nay, cô ta đã mua vé tàu cao tốc đến huyện Thiểm, đã ngồi lên tàu cao tốc, nhưng mà cô ta lại nhớ anh vô cùng.
Ngồi được một trạm, cô ta xuống tàu giữa đường, sau đó lại đi trở về.
Bản thân cô ta cũng muốn hỏi mình một câu, tội gì phải khổ như thế?
Nhưng mà cô ta lại không thể kìm chế.
Hứa Mẫn Nhu thích nhất là những dịp như thế này, bây giờ nhìn thấy Diệp Giai Nhi ăn mặc lộng lẫy như là biến thành một người khác, trong lòng phẫn hận, không cam lòng.
Cắn răng, cô ta quay người lại, không để ý bước chân, thân thể ngã ra phía sau. Lúc đó, có một tiếng thét chói tai vang lên ở sau lưng.
“Cái quỷ gì vậy!” Một ly rượu đỏ đổ lên chiếc váy dài màu trắng của Lâm Nhất Dung, cô ta không vui, thấp giọng mắng chửi.
Tâm trạng của Hứa Mẫn Nhu vốn dĩ đã không tốt, với lại cô ta cũng không phải là loại người mất một việc thì bớt một việc, nghe thấy tiếng chửi rủa, lúc này liền nổi giận: “Cô mắng ai đó hả?”
Từ nhỏ Lâm Nhất Dung đã được nuông chiều mà trưởng thành, cô ta không thể chịu đựng một cơn giận nào: “Đang mắng cô đó, sao nào? Chẳng lẽ cô không có mắt hả?”