CHƯƠNG 441
“Rất tốt, xem ra là bài học sinh động ấy không uổng phí rồi, nhưng mà tôi vẫn muốn nói cho cô biết một câu, có một một vài thời điểm vì để đạt được đồ vật mà mình muốn, nhất định phải từ bỏ một cái gì đó, hơn nữa còn phải nhận lấy nguy hiểm tương ứng.”
Giọng nói anh trầm thấp, lại chậm chạp.
Cô nhăn chặt đôi lông mày: “Chẳng lẽ là anh chưa từng nghe thấy một câu nói như thế này, một năm bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Vết thương lần đó anh cắn tôi đã thối rữa, cho nên tôi sẽ không tin tưởng anh nữa, cũng không đồng ý gánh chịu nguy hiểm mà anh đã nói.”
Cơ mặt Thẩm Hoài Dương khẽ giật giật, lần này lời nói của anh rất nghiêm túc, chỉ là cô không muốn tin nữa…
Mà hai người vẫn cứ luôn nằm trong tình huống như thế này, anh không muốn phải tiếp tục duy trì hình thức ở chung như vậy, anh thật sự không thích.
“Vậy thì tôi có một đề nghị hòa bình.”
Diệp Giai Nhi ngẩng đầu lên nhìn anh: “Đề nghị hòa bình?”
“Trong khoảng thời gian tôi nộp đơn lên tòa án để thay đổi quyền nuôi con, con bé nhất định phải ở cùng với tôi, mỗi ngày cô đều có thể đến biệt thự thăm con bé, thời gian hai người ở cùng với nhau, tôi sẽ không hạn chế, cho đến lúc tòa án phán quyết quyền nuôi dưỡng, ai có được quyền nuôi dưỡng thì có thể mang con bé đi, có được không?” Giọng nói của anh rất nặng nề, nhưng mà cũng không hề tùy ý như trước kia, có vẻ như rất nghiêm túc.
Nghe vậy, Diệp Giai Nhi không nói tiếng nào mà lại im lặng, trầm mặc lo lắng, một lúc sau, cô mới gật đầu đáp lại anh: “Tôi đồng ý.”
“Được.”
Sau khi hai người đã đạt được sự thống nhất, bầu không khí không còn căng cứng như ban đầu, cũng không còn căng thẳng, ngược lại đã hòa hoãn, tự nhiên hơn.
Không nhìn anh nữa, Diệp Giai Nhi quay người bước xuống xe, mà con ngươi âm trầm ấy vẫn cứ nhìn bóng lưng cô mãi.
Vừa mới ngẩng đầu lên là đã nhìn thấy Điền Quốc Gia mặc quân trang đứng ở bên ngoài khách sạn, vô cùng dễ thấy, vừa nhìn là thấy ngay.
Cô nhanh chân bước tới, Diệp Giai Nhi nhìn anh ta: “Cậu đứng đây đợi bao lâu rồi?”
“Không lâu lắm đâu, vừa mới đến đây thì cậu đã bước xuống xe rồi, trong xe là anh ta hả?” Điền Quốc Gia nhìn thoáng qua chiếc xe sang trọng.