CHƯƠNG 2294
Cho dù anh trai nói gì thì cũng đã suy nghĩ kỹ càng rồi, cho nên đều đúng cả.
Nghe vậy, mẹ Hạ Nhiên cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ có thể gật đầu.
Xe chạy trên đường, Huyên đúng là một hạt dẻ cười mà, cô bé ngồi ở ghế giữa, hát ca không ngừng.
Cả đường đi đều là tiếng cười nói vui vẻ, không hề gián đoạn lúc nào.
Sau khi đỗ xe, Thẩm Hoài Dương lấy món quà đã chuẩn bị trước từ trong cốp xe ra, có ba món, đóng gói rất tinh xảo, lộng lẫy.
Anh đưa cho mỗi người một món quà.
Mẹ Hạ Nhiên không chịu nhận, sống chết không cần, sau đó Diệp Giai Nhi lên tiếng: “Thật ra tặng quà để thể hiện tấm lòng, bọn cháu muốn bày tỏ lòng thành của mình. Bác gái ạ, bác không thể từ chối tấm lòng lần đầu gặp mặt được, nhưng đợi đến lần thứ hai, thứ ba, bác có thể tùy ý từ chối, có đúng không ạ?”
Cũng đã nói đến mức này rồi, nếu cứ tiếp tục đùn đẩy, rõ ràng là làm giá mà.
Vì vậy, mẹ Hạ Nhiên đưa tay ra nhận lấy, sau đó đứng sang ven đường, ba người đưa mắt nhìn xe rời đi.
Trở về nhà, mẹ Hạ Nhiên khẽ thở dài, cảm thán: Đàn ông nhà họ Thẩm đúng là không tồi, cho dù là xét về mặt nào, Hạ Nhiên nhà bà cũng thật may mắn!
Mặc dù thời gian tiếp xúc không dài, nhưng bà cảm thấy, phẩm chất đạo đức của một người thì sẽ không nói dối, bởi vì trời sinh đã vậy, là được giáo dục nuôi dưỡng tử tế.
Trước đây, bà vẫn luôn lo lắng, trăn trở Hạ Nhiên nhà bà không may mắn, yêu đương với Lục Đông Thăng lâu như vậy, nhưng cuối cùng, vẫn không có kết quả tốt đẹp. Khi đó, trái tim bà cũng gần như vỡ vụn.
Bây giờ xem ra, Hạ Nhiên không phải chỉ là may mắn bình thường, như vậy bà cũng yên tâm rồi!
Bắt đầu từ lúc này, bà chỉ cần lo lắng cho Hạ Vũ là được rồi.
Thẩm Trạch Hy gọi điện thoại cho Hạ Nhiên: “Em cảm thấy thế nào?”
“Em cảm thấy không chân thực lắm! Khoảng thời gian trước, chúng ta còn nói chỉ giả vờ thôi, bây giờ lại sắp đính hôn, em cảm thấy vẫn khá mơ hồ, luôn cảm thấy, chân giống như giẫm lên mây mù vậy, bay bổng, nhẹ nhàng, không có cảm giác chân thực!”
“Này, anh gọi điện đến không phải để nghe em nói không có cảm giác chân thực đâu. Nói anh nghe xem, có nhớ anh không?”
Hai má Hạ Nhiên không khỏi đỏ lên: “Anh có cảm thấy, hai ta tiến triển hơi nhanh không?”