CHƯƠNG 2130
“Thật sao? Chà chà, em đúng là không may mắn. Bản thiếu gia vui vẻ hòa nhã với em mà em còn cảm thấy cả người ngứa ngáy. Đây là một loại bệnh, phải trị!” Âu Dương Tư chà chà lắc đầu: “Em không yêu anh, đây cũng là bệnh, vẫn phải trị!”
“Anh nói giống như cả thế giới chỉ có anh mới là người bình thường nhất vậy.” Lần này, Trần Diễm An cười ra tiếng.
So với những người đàn ông khác, cô ở bên cạnh Âu Dương Tư luôn thấy thoải mái hơn, tự tại, không gò bó hơn, muốn nói gì, làm gì đều được, chỉ thiếu chút cảm giác.
“Anh hy vọng em không yêu anh là một loại bệnh biết nhường nào. Khám bệnh, uống thuốc, thuốc đến hết bệnh. Nhưng đó chỉ là hy vọng xa vời của anh!”
Hầu kết Âu Dương Tư chuyển động, khẽ thở dài một tiếng.
Anh ta cúi xuống, ôm cô vào trong lòng.
Anh ta có tình nhưng cô vô ý…
Anh ta ôm thật chặt cô vào trong lòng.
Sức lực kia rất lớn, lớn tới mức dường như muốn nhét Trần Diễm An vào trong cơ thể.
Trần Diễm An không giãy giụa, cũng không nói tiếng nào, mặc cho anh ta ôm, trái lại còn vòng tay qua vai anh ta.
Âu Dương Tư cười, đôi mắt hoa đào nheo lại rồi thả cô ra, sau đó nhanh chóng cúi người, hôn cô nhân lúc cô còn chưa hoàn hồn.
Động tác của anh ta rất nhanh, sau đó tách ra, đôi mắt hoa đào thâm thúy lại mê người nhìn cô chớp chớp mắt, sau đó ra khỏi phòng.
Trần Diễm An hơi tức giận, nhưng phần nhiều lại là bất lực. Cô cầm điện thoại di động lên, gọi vào một số điện thoại.
Sau một lát, đối phương nghe máy. Đó là Hoắc Đình Phong.
“Cám ơn anh đã nhắc nhở và cho tôi lời khuyên.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!