CHƯƠNG 145
Thẩm Hải Băng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng cô ta hi vọng, chuyện đó có thể giải quyết thuận lợi, dù sao cũng là anh trai có lỗi với bà ta trước.
Có một bóng người cao ráo đi vào, Diệp Giai Nhi vắt áo khoác đen trên tay, ánh mắt tùy ý, lười biếng.
Ánh mắt anh nhàn nhạt liếc qua Thẩm Hải Băng đang ngồi trên sofa, sau đó, anh thu lại tầm mắt, làm như là không nhìn thấy, đôi chân dài bước về phía trước, đi lên trên tầng.
Thẩm Hải Băng mấp máy môi, lời chào hỏi đã đến bên miệng lại bị cô ta nuốt xuống, có chút thê thảm, ngại ngùng, còn có chút đau đớn, tê dại như bị kim châm.
Vốn dĩ, cô ta muốn lên tiếng chào hỏi, nhưng ánh mắt của anh còn không nhìn vào cô ta, giống như cô ta chỉ là một người lạ vậy.
Ở Huyện Thiểm, cô ta bị cảm lạnh, rõ ràng anh đã ở bên cô ta cả một tối, con có, nghe tin cô ta xảy ra chuyện, anh đã đến Huyện Thiểm ngay tức khắc.
Nhưng lúc này, thái độ của anh lại lạnh nhạt đến thế, thờ ơ đến thế.
Thậm chí… thậm chí… khiến cô ta cảm thấy tất cả những chuyện xảy ra ở Huyện Thiểm chỉ là ảo giác của cô ta mà thôi.
Nhưng, những chuyện đó rõ ràng không phải ảo giác của cô ta, mà nó đã thật sự xảy ra, anh còn ngồi đợi cô ta hai đêm bên ngoài phòng cấp cứu, không hề chợp mắt.
Sắc mặt xinh đẹp, dịu dàng của Thẩm Hải Băng khẽ thay đổi, cô ta đứng lên, đi về phía trước, đi theo phía sau anh… Nhưng, cô ta đã chậm một bước, đến khi cô ta lên đến tầng hai, anh đã vào phòng, chỉ để lại cho cô ta một bóng lưng lạnh lùng, hờ hững.
Thẩm Hải Băng mím môi, muốn rời đi, nhưng khi nhìn thấy khe hở giữa cánh cửa đang mở hờ, cô ta bất giác bước qua đó, đứng trong góc tối bên ngoài cửa.
Có lẽ, đến cả cô ta cũng không hiểu vì sao mình lại hành động như vậy.
Cách khe hở nơi cánh cửa, cô ta nghe rõ cuộc nói chuyện của hai người.
“Cô Thẩm, nấu bát mì…”
Ngay sau đó là giọng nói của Diệp Giai Nhi: “Tổng giám đốc Thẩm nhiều tiền nhiều của, là không thể ăn nổi một bữa cơm ở bên ngoài hay như thế nào?”
“Mì của cô Thẩm vẫn hợp với túi tiền của tôi hơn, nhàn nhạt, rất tươi ngon…”
“Tôi cũng không phải đầu bếp riêng của anh Thẩm, muốn ăn cũng được thôi, trả tiền xong rồi làm.”
Thẩm Hoài Dương lười biếng ngồi xuống sofa, nói với cô một câu: “Không phải đã giao hết thẻ ngân hàng cho cô Thẩm rồi sao?”
Nghe vậy, cả cơ thể lẫn sắc mặt Diệp Giai Nhi đều có chút cứng nhắc, nhưng cô không nói gì.
Câu nói này khiến cô nhớ đến cuộc điện thoại kia, còn có cả những lời nói lúc đó của anh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!