CHƯƠNG 131
Mặt cô ta cứng ngắt, nhưng vài giây sau đã khôi phục lại như thường, cô ta cười nhẹ: “Không ngủ được thì tự nhiên sẽ dậy sớm thôi. Hôm nay thời tiết rất đẹp nhỉ?”
“Lúc này vẫn còn hơi sớm nên không rõ lắm, nhưng mà dự báo thời tiết hôm qua nói rằng hôm nay trời sẽ nắng. Mấy ngày nay trợ lý Thẩm cũng không ra khỏi giường rồi, đợi mặt trời lên cao thì cô có thể đi dạo, tắm nắng và tham gia một số hoạt động.”
“Được, tôi biết rồi…” Cô ta trả lời, nhưng suy nghĩ lại trôi đi xa…
Không ai biết lúc này cô ta đang nghĩ gì… Y tá đổi bình truyền dịch và điều chỉnh tốc độ chảy: “Hôm nay chỉ truyền một bình cho nên sẽ kết thúc nhanh thôi.”
“Được.” Thẩm Hải Băng thu lại ánh mắt xa xăm rồi gật đầu với y tá.
Tốc độ truyền dịch rất chậm, cô ta nhìn bình truyền dịch rồi thu hồi ánh mắt, cô ta muốn ngủ nhưng lăn qua lăn lại mãi vẫn không ngủ được.
Cho nên cô ta không ngủ nữa, chống tay dựa người vào đầu giường, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Gần chín giờ, Thẩm Trạch Hy mang một hộp giữ nhiệt đến, bên trong đựng cháo trắng mua từ bệnh viện.
Thẩm Hải Băng ăn xong bát cháo, nhìn Thẩm Trạch Hy ngồi trên ghế chơi điện thoại: “Chân của chị dâu cháu thế nào rồi?”
Thẩm Trạch Hy vừa chơi điện thoại vừa đáp: “Vẫn chưa đỡ, đang trong giai đoạn hồi phục, không thể xuống đất được.”
“Vậy cô ấy ăn gì?”
“Anh trai cháu chuẩn bị, còn có trợ lý Tiểu Trương nữa.”
Nghe vậy, mắt Thẩm Hải Băng khẽ chuyển động, cô ta mở miệng, mang theo chút thăm dò: “Anh trai cháu mấy ngày nay đang bận chuyện gì sao?”
“Tập đoàn Thẩm thị quyên tặng rất nhiều vật tư nên anh cả đang thu xếp xử lý.”
“Ngày nào cũng bận như vậy sao? Nếu cháu rảnh thì đến giúp anh trai cháu một tay đi, cô cơ bản đã bình phục rồi, một mình cô ở lại đây được rồi.” Thẩm Hải Băng cười.
Thẩm Trạch Hy nhún vai, cậu ta thờ ơ nói: “Thực ra cũng không sao đâu ạ, anh cả còn về nhà trước cháu nữa cơ. Anh ấy có thể tự mình xử lý, cháu đến chỉ sợ gây thêm rắc rối cho anh ấy thôi. “
“Cháu thường mấy giờ về nhà?” Thẩm Hải Băng nhíu mày: “Có phải lại ham chơi không?”
Nghe vậy, Thẩm Trạch Hy đưa tay đỡ trán: “Cô à, cháu đã hai mươi tuổi, đã là đàn ông rồi, cô cảm thấy cái từ ham chơi này còn thích hợp với cháu không?”
“Có gì không thích hợp, cháu vẫn luôn ham chơi còn gì, chuyện này cần cô nói sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!