Cô ta quay đầu định lên lầu tiếp tục ngủ một giấc, nhưng trong đầu nghĩ tới câu nói của Cố Tích Niên...
Được rồi, dù có tới bệnh viện một chuyến cũng chẳng mất nhiều thời gian. Thôi thì cứ tới đó xem Cố Tích Niên định giở trò khỉ gì!
Trong phòng riêng của bệnh viện, tiếng nước sôi ùng ục vang lên, Tích Niên ngồi trên ghế sofa, trên chiếc bàn trước mặt có bày một khay trà rất nổi bật. Cô hài lòng ngồi đó uống trà.
Bốn mươi phút rồi, chắc cũng sắp tới!
Cô đảo mắt một cái. ‘Cạch cạch’ cửa phòng bệnh bị đẩy ra. Tích Niên nhếch miệng cười, nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến thật, đúng là nhanh thật!
Cô nghiêng đầu nhìn về phía người đứng ở cửa: “Cô Tô, tốc độ của cô nhanh thật đấy!”
Tô Gia Hân bực mình đóng sầm cửa lại, nói với giọng điệu kẻ trên: “Tìm tôi có chuyện gì? Nói đi, thời gian của tôi quý giá lắm đấy. Chiều nay tôi còn phải ra ngoài mua sắm nữa.”
“Hôm nay trời mưa mà cũng muốn đi mua sắm à?”
“Hừ! Đương nhiên là phải đi mua sắm rồi. Ngôn đưa thẻ cho tôi bảo tôi thích quẹt bao nhiêu thì quẹt, dù tôi mua hết cả con đường cũng được, chỉ cần tôi vui là được!” Tô Gia Hân đắc ý nói.
Nhưng cô ta không biết, trong mắt Tích Niên vốn chẳng có sự ghen ghét. Đối với cô thì vật chất vốn chẳng quá quan trọng.
“Ngồi đi.” Cố Tích Niên chỉ ghế sofa bên cạnh mình.
Mặc dù Tô Gia Hân cố giữ giá, nhưng sau khi nhăn nhó một lúc thì vẫn ngồi xuống ghế sofa. Cô ta bắt chéo chân, tao nhã dựa vào lưng ghế: “Chuyện gì, nói đi!”
“Đừng vội, tôi đang pha trà. Cô tới rồi thì uống chút trà đi.” Tích Niên nói, sau đó rót trà nóng vào chén nhỏ. Cô cũng rót cho mình một chén trà bằng ấm trà đó.
Tô Gia Hân thấy hai chén trà đều được rót ra từ cùng một ấm trà, lúc này mới an tâm cầm chén trà lên khẽ nhấp một ngụm trà nóng: “Trà này đúng là thơm.”
“Cô thích là tốt rồi.” Tích Niên cũng đưa chén trà lên nhấp một ngụm.
Thấy thái độ của Cố Tích Niên tốt như vậy, không hiểu sao Tô Gia Hân lại cảm thấy sợ hãi. Rõ ràng hôm qua thái độ của cô còn ác liệt như vậy, hôm nay lại như biến thành một người khác. Sao điều này có thể không khiến người ta sợ hãi được?
Tô Gia Hân vội vã uống một ngụm trà lớn để ép cảm xúc này xuống. Sau khi cô ta uống hết chén trà, Cố Tích Niên lại rót đầy: “Cô thích uống thì uống nhiều một chút.”
Tô Gia Hân hơi run rẩy. Sao càng lúc lại càng đáng sợ thế này? Hôm nay, Cố Tích Niên đổi tính sao? Hay là có âm mưu gì?
“Cô muốn làm gì?”
Cố Tích Niên vẫn thảnh thơi uống trà và đáp: “Không có việc gì cả, tôi chỉ muốn nói chuyện phiếm với cô một chút thôi.”
“Nói chuyện gì? Hôm nay cô rất kỳ lạ. Không phải cô định giở trò gì với tôi đấy chứ? Cố Tích Niên, tôi cho cô biết tôi không dễ bị lừa thế đâu!”
“Ha ha, cô đừng lo lắng. Tôi không có tâm trạng giở trò gì đâu. Hôm nay tôi tìm cô chủ yếu là vì muốn hỏi cô một chuyện. Cô đã nói cho Ngôn biết chuyện này hôm qua chưa?” Tích Niên hỏi với vẻ vô tội.
Tô Gia Hân hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi, hóa ra Cố Tích Niên sợ cô ta nói chuyện cô vụng trộm hẹn hò với đàn ông vào ngày hôm qua cho Hạ Ngôn biết. A... Nói vậy thì Cố Tích Niên và người đàn ông kia có quan hệ không bình thường. Cô ta khẽ cười nói: “Hóa ra là vì chuyện này!”
Hừ! Hóa ra Cố Tích Niên muốn cầu xin mình.
“Cũng không phải chỉ vì chuyện này, cô cũng biết tình trạng hiện tại của tôi đấy. Ngày hôm qua người tới thăm tôi là bạn của tôi. Tôi cũng không muốn Ngôn hiểu lầm nên xin cô Tô hãy quên chuyện ngày hôm qua đi.”
Lúc này, Tô Gia Hân đắc ý nhìn hai chân mình, hài lòng uống trà. Cô ta tỏ ra chuyện này chẳng liên quan gì tới mình, vênh váo nói: “Chuyện này... Để tôi suy nghĩ xem.”
“Thật ra, hôm nay tôi còn có một chuyện khác muốn bàn bạc với cô.”
“Chuyện gì? Nói đi!” Tô Gia Hân có chút vui vẻ.
“Bệnh của tôi ngày càng nghiêm trọng, mấy ngày nay phát ban ngày càng nhiều, vì vậy, tôi quyết định cùng Hạ Ngôn ly hôn.”
“Cái gì? Cô nói thật?” Tô Gia Hân ngồi thẳng dậy.
“Thế này nhé, tôi sẽ gọi điện cho Hạ Ngôn tới đây. Ba người chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn.” Cố Tích Niên vừa nói vừa lấy điện thoại ra.
Tô Gia Hân cảm thấy bản thân mình đang nằm mơ, sao tình thế lại đột nhiên trở nên thuận lợi như vậy? Cố Tích Niên định làm cái gì? Cô ta không thể tin đây lại là sự thật: “Cô muốn ly hôn? Cô không đùa tôi đấy chứ?”
“Cô thấy tôi có giống đang đùa giỡn với cô không? Ừm... Tôi gọi điện thoại rồi.” Nói xong, Cố Tích Niên còn giơ điện thoại ra cho cô ta nhìn một chút rồi mới đưa lên tai mình: “Hạ Ngôn, anh tới bệnh viện một chuyến đi.”
“Tôi đang rất bận!”
“Tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh. Anh nhất định phải tới!”
‘Tút tút tút tút’ Hạ Ngôn đã cúp điện thoại. Khóe miệng Cố Tích Niên giật giật. Tên Hạ Ngôn đáng ghét này, đúng là mất công cô nói chuyện với giọng điệu tử tế như vậy. Không ngờ tên kia lại tắt điện thoại, đúng là không nể mặt!
Tích Niên tức giận thổi lọn tóc trên trán một cái, nhìn Tô Gia Hân với vẻ mặt bất đắc dĩ: “Tôi gọi rồi nhưng anh ấy lại tắt điện thoại của tôi. Hay là cô gọi đi.”
Tô Gia Hân do dự trong chốc lát: “Được.”
Cô ta miễn cưỡng tin tưởng người phụ nữ này một lần, có lẽ cô cũng chẳng giở được trò gì.
Tô Gia Hân lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Ngôn, chẳng mấy chốc đầu dây bên kia đã bắt máy. Cô ta lên tiếng: “Alô, Ngôn à? Chuyện là... Bây giờ em đang ở phòng bệnh của cô Cố, cô ta nói có chuyện muốn bàn bạc với anh, anh xem có thời gian tới đây một chuyến được không?”
Sau khi uyển chuyển nói, Tô Gia Hân lập tức cúp điện thoại.
Tích Niên nhíu mày: “Sao rồi? Hạ Ngôn cũng cúp điện thoại của cô à?”
Cô ta khẽ cười tỏ vẻ khinh thường nói: “Ngôn đồng ý rồi, lát nữa anh ấy sẽ tới.”
Tô Gia Hân đang khoe khoang địa vị của mình ở trong lòng Hạ Ngôn, chí ít cao hơn Cố Tích Niên nhiều.
Nhưng nghĩ lại, mẹ kiếp! Thật ra người mà Hạ Ngôn luôn đặt trong lòng lại không phải cô ta, mà chính là Cố Tích Niên. Chỉ có điều cả hai người đều không biết mà thôi. Nghĩ tới đây lại thấy có chút buồn cười.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!