Tiếng bước chân lên lầu vang lên bên tai khiến lòng cô nguội lạnh một nửa.
Tích Niên từng bước đến gần Hạ Ngôn. Ánh mắt lạnh lùng và kiêu ngạo kia chỉ khiến trái tim cô càng thêm băng giá: “Anh nói tôi không có tư cách sao? Tôi là vợ anh, anh nói tôi không có tư cách ư? Hạ Ngôn, anh nói vậy mà không cảm thấy buồn nôn à?”
“Buồn nôn? Tích Niên, một người không biết xấu hổ như cô mà cũng biết nói những từ này sao? Hừ, hôm qua vừa đến trường đã vội vã yêu thương nhung nhớ người ta. Hừ, cô cho rằng cô có tư cách nói tôi sao?”
“Tôi...” Cô đang định giải thích việc hôm qua vừa mới đi học thì bị gọi đến văn phòng của Thẩm Thừa Quang, nhưng làm sao Hạ Ngôn biết được? Chẳng lẽ trong trường học cũng có tai mắt của anh?
“Nếu muốn giải thích thì không cần. Cô cứ ngoan ngoãn làm tốt vai trò mợ Hạ của cô là được rồi.”
“Tôi không muốn giải thích bất cứ điều gì. Nếu anh đưa cô Tô về chỉ vì chuyện tôi đến văn phòng của Thẩm Thừa Quang vào ngày hôm qua, tôi nghĩ điều đó không cần thiết chút nào. Anh ấy là Chủ tịch của trường, tôi đi đến văn phòng là điều hiển nhiên. Tôi và anh ấy không có mối quan hệ như anh nghĩ.”
“A, Tích Niên. Cô nói như thế chẳng lẽ vì cô cho rằng tôi dẫn Gia Hân về để chọc tức cô đấy à? Cô đánh giá bản thân mình quá cao rồi đấy.”
Tích Niên nín thở, cô không biết mối quan hệ giữa Hạ Ngôn và Tô Gia Hân là gì. Khi ở bệnh viện, anh còn nói rằng không biết Tô Gia Hân. Vậy mà mới qua một đêm thôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Sau một hồi im lặng, cô mới chậm rãi nói: “Được. Cô ta ở lại, tôi đi.”
Cô có danh dự và tôn nghiêm của mình. Anh cảm thấy cô là kẻ ăn nhờ ở đậu, vậy thì cô sẽ đi. Cô cũng mong sao nhanh chóng rời khỏi đây. Ở lại đây, danh xưng mợ chủ này thật sự là nỗi ô nhục.
“Cho dù là vợ trên danh nghĩa thì cô cũng phải ở lại.”
“Trên danh nghĩa… Anh lấy tôi con coi tôi chỉ là trên danh nghĩa thôi sao?”
“Chẳng lẽ không phải?” Hạ Ngôn nhìn cô giống như là nhìn rác rưởi vậy.
“Ôi, tôi thấy thật nực cười. Tôi gả cho anh, vậy mà anh lại coi tôi như một người vợ trên danh nghĩa. Lúc anh chạm vào tôi, chẳng lẽ không cảm thấy trong lòng bứt rứt không yên sao?”
Hạ Ngôn mỉm cười, đưa tay lên và đặt xuống cổ cô. Những ngón tay thon dài vừa móc đã kéo phăng cổ áo của cô xuống.
Làn da trắng nõn, xương quai xanh bên dưới trông thật quyến rũ, khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Nhưng phản chiếu trong đôi mắt màu xanh dương ấy, tất cả đều là tùy tiện. Anh cười nhạt liếc nhìn, đôi môi lạnh lùng há miệng muốn nói.
Tích Niên lập tức lùi lại một bước, dùng hai tay che lại cổ áo đang mở ra của mình: “Anh làm gì vậy!” Trong mắt cô không giấu được lửa giận.
Anh không nói lời nào. Những mỉa mai châm biếm kia cứ lởn vởn trong tâm trí cô, cô nhớ lại anh đã dùng lời lẽ xúc phạm cô không biết bao nhiêu lần.
“A, Tích Niên. Cô muốn đi, muốn trốn, được! Miễn là cô thoát ra được.” Hạ Ngôn cười nói.
“Sao anh biết tôi trốn không thoát chứ.”
“Cô vẫn chưa tìm thấy bố cô đúng chứ.” Anh cười gằn.
Khuôn mặt của Tích Niên cứng đờ, tại sao cô lại quên mất chuyện đó? Chắc chắn Hạ Ngôn biết tung tích của bố cô. Cô cắn chặt môi. Không thể đi, không thể đi. Vì bố, cô không thể rời khỏi Hạ Ngôn. Nhắm mắt lại, cô muốn kìm nén cơn tức giận của mình.
“Tôi đi học đây.” Nói xong, cô quay người rời đi.
“Bộp.” Một tờ giấy từ phía sau đập vào người cô, cô nhanh nhẹn bắt được tờ giấy: “Đây là cái gì? Rốt cuộc anh định làm gì?”
Đôi mắt màu xanh dương ra hiệu ý bảo cô xem.
Tích Niên nghi ngờ cụp mắt xuống. Khi nhìn thấy dòng chữ trên tờ giấy, con ngươi cô run rẩy, là ‘Thông báo tạm nghỉ học.’
“Hạ Ngôn, anh... Rốt cuộc anh muốn thế nào? Anh còn cho tôi tạm nghỉ học ư? Sao anh có thể quá đáng như vậy.” Bỗng nhiên cô gầm lên.
“Ngoan ngoãn cho tôi.”
“Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà tôi phải ngoan ngoãn chứ? Anh muốn lấy tôi thì lấy ư? Muốn hành hạ tôi thì hành hạ ư? Muốn sỉ nhục tôi thì sỉ nhục ư? Muốn tôi nghe lời thì nghe lời ư? Muốn tôi để mặc cho anh tùy tiện sắp xếp ư? Ngay cả quyền tự do cũng không cho tôi. Anh dựa vào cái gì? Anh nói tôi không có quyền chi phối anh, vậy anh có quyền gì mà chi phối mọi thứ của tôi?” Cô hỏi với đôi mắt đỏ hoe. Nỗi đau dồn nén sắp sửa giống như một quả bom, cứ căng dần căng dần và sắp nổ tung.
Hạ Ngôn chỉ lạnh lùng thu hết cơn giận của cô vào trong đáy mắt, không hề động lòng chút nào.
Cục diện bế tắc vẫn tiếp diễn.
Lúc này, người làm khúm núm chạy đến: “Cậu chủ, xe đến công ty đã chuẩn bị xong ạ.”
Hạ Ngôn liếc nhìn người làm, phớt lờ Cố Tích Niên rồi nhanh chóng bước ra khỏi nhà. Anh lạnh lùng và ngạo nghễ, không xem ai ra gì.
Khi đến cửa, Hạ Ngôn dừng bước. Anh ngoái đầu liếc nhìn Tích Niên.
Cô nghĩ có lẽ anh sẽ nói gì đó, dù là một lý do xoa dịu ngọn lửa tức giận không cam lòng cho cô cũng tốt. Chân mày lá liễu nhăn chặt, chăm chú nhìn vào đôi môi lạnh băng hơi hé mở.
Khoảnh khắc anh lên tiếng, đôi mắt màu xanh dương chuyển thẳng về phía người làm trong phòng khách: “Chăm sóc tốt cho cô Tô! Bất kể cô ấy muốn gì cũng phải thỏa mãn cô ấy.”
“Vâng.”
Những người làm cùng nhau gật đầu.
Còn cô thì giống như một con vịt con xấu xí đáng ghét, bị anh lãng quên, bị anh coi thường, thậm chí bị toàn bộ người làm cười nhạo.
Ha ha…
Thì ra anh xoay người là vì người phụ nữ khác. Vậy anh xem cô là gì? Cô yếu ớt ngồi trên sô pha, một tay đỡ trán.
Một lúc sau, trong phòng lại có tiếng động. Cô ngẩng đầu lên, là Tô Gia Hân đang bước xuống cầu thang.
“Ngôn đâu?”
“Cậu chủ đến công ty rồi ạ.”
“Ồ...” Ánh mắt của Tô Gia Hân di chuyển đến Tích Niên, cô ta nói với người làm: “Tôi có mấy lời muốn nói riêng với cô Cố, các cô có thể tạm thời tránh ra được không?”
“Vâng.”
Mấy người làm sao dám không đồng ý. Cô gái này chính là người được cậu chủ dặn dò phải đối đãi cẩn thận. Mà thái độ của cậu chủ đối với mợ chủ cũng rất rõ ràng, địa vị của mợ chủ không cao bằng cô Tô này.
Mấy cô người làm đều nhao nhao rút lui khỏi phòng khách.
Chỉ có Tích Niên đang ngồi trên ghế sô pha không nhúc nhích. Mãi đến khi Tô Gia Hân đi đến bên cạnh, cô mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn cô ta.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!