Toàn thân Hạ Ngôn toát ra sự lạnh lùng khát máu, mãi đến khi bước ra khỏi khuôn viên trường mà nụ cười lạnh bên khóe môi anh vẫn không nguôi bớt.
Thời gian ở trường luôn trôi qua rất nhanh, sau khi ra khỏi văn phòng Chủ tịch về lớp học, dọc đường trong đầu Tích Niên vẫn luôn văng vẳng câu cuối cùng mà Thẩm Thừa Quang nói:
“Tích Niên, có lẽ sau này chúng ta sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa. Nhưng nếu em có chuyện nhờ anh thì anh sẽ vẫn giúp em.”
“Tôi đã là người lớn rồi, tôi tin mình có thể đối mặt với mọi khó khăn.”
Giống như lời chia tay cuối cùng, tình bạn giữa cô và Thẩm Thừa Quang đã kết thúc tại đây. Có lẽ sau này hai người sẽ không xuất hiện trong cuộc đời của nhau nữa!
Dường như hôm nay cô đã trải qua rất nhiều chuyện. Tuy vất vả lắm mới đến được trường nhưng cô lại không nghiêm túc học được tiết nào cả. Chẳng rõ huy hiệu trường rơi mất ở đâu rồi, cả buổi chiều cô đều bận chạy lên chạy xuống làm đơn xin cấp huy hiệu mới.
Mệt thật đấy… Cuối cùng cũng về nhà.
Sắc trời tối dần, Tích Niên đứng ngoài cổng của nhà họ Hạ. Kỳ lạ, sao đột nhiên đáy lòng cứ cảm thấy rờn rợn nhỉ? Tuy cô ghét cái nhà này nhưng cũng không tới mức sinh ra dự cảm chẳng lành chứ?
Một chiếc xe thể thao Jaguar màu xanh nhạt chợt dừng xịch lại trước cổng nhà họ Hạ, Cố Tích Niên ngoái đầu nhìn.
Cửa xe mở ra, Cung Nhược Hàn bước xuống. Anh ta mặc một bộ thoải mái thường ngày, nhưng dường như cái gì mặc trên người anh ta cũng đều chói mắt. Anh ta vò đầu bứt tóc, lười biếng ngáp một hơi.
Tích Niên ngơ ngác nhìn anh ta một lúc lâu, sau đó chợt thốt lên: “Là anh!”
Người trước mặt có vẻ ăn chơi trác táng vô cùng. Cô nhớ rất rõ mình từng gặp anh ta ở hộp đêm hôm đó, hình như rất thân thiết với Hạ Ngôn thì phải.
“Úi, cô bé họ Cố à? Trùng hợp thế! Cô mới về nhà hả?”
Cố Tích Niên nghe giọng điệu ngả ngớn của anh ta thì trợn trắng mắt, nói như hai người thân nhau lắm không bằng, rõ ràng chỉ mới gặp một lần…
“Chào anh.” Cô lịch sự cúi chào.
Cung Nhược Hàn cúi người: “Cô vừa tan học về à. Haizz, nếu đã gả cho Ngôn làm mợ chủ nhà họ Hạ thì cần gì phải đi học chứ? Nhóc con nhà cô đúng là tự chuốc khổ.”
Không ngờ anh ta vừa mở miệng đã nói chuyện này, Tích Niên khẽ chau mày: “Tôi cảm thấy lấy chồng không phải là điểm đến cuối cùng cho cuộc đời của một người phụ nữ.”
“Ha, cũng lanh mồm lanh miệng đấy!” Cung Nhược Hàn nói xong còn vươn bàn tay to khẽ nhéo cằm cô, nhìn cô vẻ bông đùa. Cái miệng không thể tha thứ này lại sinh ra trên gương mặt ngây thơ như thế, thật là...
“Thưa anh, mời anh buông tay cho!” Cô kiên cường nói.
“Thưa anh? Nhóc Cố này, đừng xa lạ thế chứ. Tôi là anh em tốt vào sinh ra tử với chồng cô đó. Tôi tên Cung Nhược Hàn. Cô gọi tôi là Hàn được rồi.”
“Anh Cung, nếu anh đã là anh em của Hạ Ngôn thì nên tôn trọng tôi một chút mới phải.” Dứt lời, Tích Niên giãy thoát khỏi bàn tay của anh ta rồi quay người đi vào trong.
Cung Nhược Hàn không giận mà còn cười. Cô gái này nóng tính thật, khá là thú vị… Ha ha! Anh ta bước nhanh lên trước.
“Khì khì, nhóc Cố, cô gả sang đây cũng lâu rồi nhỉ, đã say đắm Ngôn chưa?”
Tích Niên dừng bước: “Say đắm? Sao có thể.”
Thật hay giả vậy? Cung Nhược Hàn nghi ngờ quan sát cô gái trước mặt, không phải Ngôn nói cô nàng này sinh hoạt rất bừa bãi phóng túng à? Còn nói cô nhóc không màng thể diện nữa. Nhưng anh càng xem càng cảm thấy khí chất của cô ấy không như Ngôn nói.
Hai người sánh vai nhau đi vào biệt thự. Vừa bước vào cửa đã cảm thấy căn phòng bị từng luồng khí lạnh không biết từ đâu bao trùm, khiến người ta run lên vì lạnh. Tích Niên nhận ra bầu không khí có gì đó không đúng. Cô lập tức nhanh chân lên lầu, không muốn rước họa vào thân.
“Đứng lại.” Hạ Ngôn đang ngồi trên sofa lạnh lùng liếc Cố Tích Niên dưới cầu thang.
“Anh gọi tôi?”
“Qua đây.” Hạ Ngôn lạnh lùng nói.
Không đúng không đúng, vẻ mặt của Hạ Ngôn có gì đó không thích hợp. Có vẻ tâm trạng anh đang không vui thì phải. Hình như cô không làm gì chọc anh mà: “Tôi hơi mệt. Tôi muốn lên lầu nghỉ ngơi trước.”
“Qua đây!”
Rốt cuộc là có chuyện gì? Rõ ràng ban ngày anh còn bình thường, còn đưa cô đi học, sao nói trở mặt là trở mặt chứ? Đúng là còn nhanh hơn cả lật sách nữa.
Cung Nhược Hàn bên cạnh cũng nhìn ra có gì đó không đúng: “Ngôn, có chuyện gì mà cậu tức giận thế?”
Lúc này Hạ Ngôn mới nhìn sang Cung Nhược Hàn: “Sao cậu lại tới đây?”
“Tôi đi chung với cô ấy mà. Cậu không phát hiện ra tôi hả? Haizz, từ khi nào sự tồn tại của tôi đã trở nên thấp đến như vậy? Ngôn, cậu làm tôi đau lòng quá.” Cung Nhược Hàn lắc đầu vẻ nuối tiếc, chỉ là câu này hơn nửa là bông đùa.
Đáng tiếc là bầu không khí lại không vì vậy mà sôi động hơn chút nào.
“Hàn, hôm nay cậu về trước đi. Có chuyện gì thì hôm khác hẵng nói.” Hạ Ngôn lạnh lùng nói, hôm nay anh chỉ muốn “chung sống” tử tế người phụ nữ này.
Cung Nhược Hàn nhìn ra sự gay gắt của Hạ Ngôn. Rốt cuộc cô gái họ Cố đã làm gì mà chọc Ngôn giận đến mức này? Xem ra cô ấy khó tránh được trận lửa giận này rồi, dù không chết thì cũng bị lột mất một lớp da.
“Tôi rất mệt, muốn đi ngủ trước.” Tích Niên chau mày nói.
“Không vội.” Hạ Ngôn lạnh lùng lên tiếng.
Cung Nhược Hàn nheo mắt, anh ta nhìn ra được cô nhóc họ Cố có vẻ sợ hãi. Thôi đi, hay là giúp cô ấy một phen? Suy nghĩ một lát, anh ta đi tới sofa, chống một tay lên sofa nói:
“Ngôn, cậu mà đuổi tôi đi lúc này thì cậu sẽ hối hận đó.”
Hạ Ngôn nhìn sang anh ta: “Hử?”
“Tôi có một chuyện vui muốn báo cậu biết. Tôi đã có được cả tư liệu cụ thể và ảnh chụp của cô gái cậu kêu tôi điều tra rồi. Lần này thì khác lần trước. Lần này nghe nói chắc chắn chính xác đấy! Tôi còn chưa kịp lật xem tài liệu đâu đã vội chạy tới đưa cho cậu.” Cung Nhược Hàn nói, bàn tay như làm ảo thuật lấy ra một tập tài liệu bằng da từ sau lưng.
Đôi mắt xanh của Hạ Ngôn lập tức bị tài liệu thu hút: “Của cô ấy ư?”
Cô gái bỏ chạy khỏi du thuyền?
“Đương nhiên rồi!” Cung Nhược Hàn nói, dùng ánh mắt liếc xéo Cố Tích Niên giống như ra hiệu cho cô vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!