Tú bà đứng dậy: “Thật ra tôi cực kỳ coi trọng cô, chỉ cần cô nghe lời, tôi sẽ chiếu cố cô nhiều hơn những người khác. Còn nếu như cô chạy trốn thì tôi cũng sẽ không thương hoa tiếc ngọc đâu.”
“Yên tâm, tôi sẽ không chạy trốn.”
“Ha. Cô gái nhỏ thật thức thời! Nghỉ ngơi cho tốt đi. Cô chỉ có hai tiếng thôi đấy.” Bà ta nói rồi đi ra khỏi phòng nghỉ.
Một mình nằm trên sô pha, cô càng bình tĩnh thì tim lại càng đau. Quả thật như bị dao xoắn vào tim, cô không muốn nghĩ đến Hạ Ngôn, nhưng trong đầu hết thảy đều là khuôn mặt anh.
Hận anh, hận anh, rất hận anh!
Có lẽ oán hận của cô không chỉ nhằm vào một mình Hạ Ngôn, mà còn hận cả người mẹ kế Triệu Khiết Vũ! Vì sao lại gả cô cho anh?
Cô càng hận ông trời giễu cợt mình hơn. Vì sao lại khiến cô mất đi lần đầu tiên quý giá trước đám cưới, khiến cô phải nhận vô số ghét bỏ của chồng mình?
Rốt cuộc là phải trách ai? Hận ai đây?
Cô mệt mỏi xoa huyệt thái dương, để mặc thời gian dần trôi. Thời hạn hai tiếng trôi qua trong chớp mắt, còn đối với tú bà thì rất chậm.
“Ngài Thẩm, ngài đã xem qua tất cả các cô gái của chúng tôi rồi! Thật sự không còn người nào khác nữa!” Ngoài cửa truyền đến giọng nói sốt ruột của bà ta.
“Ngài Thẩm, nơi này là phòng ngủ. Bên trong ngoại trừ một cô gái nhỏ ra thì không còn ai cả.”
Rầm!
Cửa bị đẩy ra.
Thẩm Thừa Quang đứng ở cửa, nhìn cô gái đang nửa nằm nửa ngồi trên sô pha trong phòng nghỉ: “Tích Niên.”
Tú bà sửng sốt, đây... Đây là chuyện gì? Người ngài Thẩm muốn tìm lại là con bé vừa đến hôm nay sao? Tại sao lại như vậy?
Cô chống người ngồi dậy, nhìn Thẩm Thừa Quang đứng ở cửa. Cô nhanh chóng đứng dậy, đi về phía đó: “Làm phiền anh phải đặc biệt đến đây một chuyến rồi.”
“Em sao rồi?”
“Tôi không sao.”
Đôi mắt anh ấy trở nên sắc bén, nhìn về phía tú bà: “Tôi sẽ mang cô ấy đi!”
“Ngài Thẩm, chuyện... Chuyện này không được đâu. Ngài... Ngài không thể mang cô ấy đi được! Cô ấy là người do Tổng giám đốc Hạ đưa đến, nếu ngài mang đi thì tất cả mọi người ở đây sẽ gặp hoạ lớn đó!” Bà ta sốt ruột nói, trong đầu vẫn còn nhớ rõ lời dặn dò khi đó của Hạ Ngôn.
“Hạ Ngôn đưa cô ấy đến đây sao?” Anh ấy nhíu mày, trong mắt hiện lên tia căm hận.
“Đúng vậy đó, ngài Thẩm. Nếu ngài đưa cô ấy đi, chúng tôi biết làm sao với lời dặn dò của Tổng giám đốc Hạ đây!”
“Yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm mọi chuyện. Nhớ kỹ, sau này cô ấy không phải là người ở đây. Mấy người phải giữ kín chuyện này, chỉ cần hé răng nửa lời thì tai họa mới thật sự đến đấy!” Anh ấy nói xong liền kéo cánh tay Tích Niên rời đi.
Bà ta sợ đến mức không dám nói nữa, vâng dạ cúi đầu. Con bé này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Trước đó giận chó đánh mèo với Tổng giám đốc Hạ, bây giờ lại đến người nhà họ Thẩm. Thật là một cô gái không thể động đến!
Thẩm Thừa Quang lôi cô ra khỏi câu lạc bộ đêm, không một ai dám đứng ra ngăn cản.
Một đêm yên tĩnh.
“Hôm nay cảm ơn anh.”
“Hạ Ngôn thật sự đưa em đến nơi này sao?” Mắt anh ấy ngập tràn sự phẫn nộ. Cô không nói rõ nguyên nhân trong điện thoại, chỉ bảo là bị giữ lại câu lạc bộ đêm. Nếu không phải lúc nãy tú bà để lộ chỉ sợ bây giờ anh ấy cũng không biết được sự thật.
Tích Niên cúi đầu, im lặng không nói gì.
Anh ấy cau mày: “Em đã cưới anh ta rồi. Sao anh ta có thể đưa em đến nơi như câu lạc bộ đêm chứ? Rốt cuộc là vì lí do gì!”
“Nguyên nhân thật sự rất phức tạp, nhưng mà tất cả đều chỉ là hiểu lầm mà thôi. Hôm nay thật sự rất cảm ơn anh đã cứu tôi ra ngoài.”
“Đi! Lên xe.” Anh ấy túm chặt cánh tay cô, muốn kéo cô vào xe.
“Đi đâu?”
“Anh đưa em về nhà!”
Cô lập tức lắc đầu, cố gắng kéo tay mình thoát khỏi tay anh ấy: “Không cần. Em có thể tự về.”
Ánh mắt sắc bén nhìn cô chằm chằm, mắt anh ấy khẽ nheo lại. Chần chừ một lúc sau, anh ấy mới nói khẽ: “Được. Nếu đã như vậy thì anh sẽ mặc kệ, bây giờ cũng không còn sớm, em nhanh về đi.”
“Vâng. Cảm ơn anh.” Cô xoay người đi về một hướng khác. Cô cứ đi về phía trước, đi mãi đi mãi, cho đến khi ra khỏi tầm mắt của anh ấy, cô mới rã rời ngồi xổm xuống đất.
Về nhà? Cô còn có nhà để về sao? Nếu thật sự trở về, chẳng phải vẫn bị người đàn ông tàn nhẫn đó đưa đến một câu lạc bộ đêm khác sao?
Như vậy thì cô còn có thể đi đâu đây? Cô không muốn lại liên luỵ đến Thẩm Thừa Quang, phần ân tình này của anh ấy cô đã không thể nào đền đáp rồi. Nhưng bây giờ cô nên đi đâu đây?
Ngồi dựa vào cây đèn đường, cô thảm hại như một chú mèo con bị người ta bỏ rơi.
Mà bên kia, Thẩm Thừa Quang lái xe thẳng đến trước cửa nhà Hạ Ngôn!
“Thưa ngài, bây giờ là một giờ sáng. Cậu chủ của chúng tôi đã ngủ rồi, thật sự không thể gặp khách.” Cô người làm bên ngoài ngăn lại.
“Dù thế nào thì hôm nay tôi cũng phải gặp được Hạ Ngôn. Nếu không muốn tôi xông vào thì hai cô hãy lên thông báo đi.” Thẩm Thừa Quang lịch thiệp nói, mỗi chữ đều vô cùng kiên định. Cô tuyệt đối sẽ không về nhà, sao anh ấy có thể không quan tâm đến cô được?
“Việc này...” Cô người làm cũng khó xử.
Lúc này, một cô người làm khác chạy đến, hai người nói nhỏ với nhau vài câu. Cô ta lập tức thay đổi thái độ: “Ngài Thẩm, mời vào.”
Đi qua khoảng sân rộng, màn đêm có vẻ đặc biệt tĩnh lặng, như thể đang ẩn chứa bão táp chực chờ ập đến!
Vào phòng khách, nơi này mở đèn sáng rực. Hạ Ngôn ngồi trên sô pha, trong tay cầm điếu thuốc, đôi mắt màu xanh dương chậm rãi nhìn sang: “Quả là một vị khách hiếm gặp! Không ngờ anh Thẩm lại đến chỗ tôi lúc nửa đêm thế này.”
“Đêm khuya mà còn đến thăm, làm phiền anh rồi.” Thẩm Thừa Quang đi về phía ghế sô pha.
“Không có gì, mời ngồi.”