“Thứ lỗi, cô có thể buông tôi ra không?” Cô lãnh đạm nói.
“Ái chà, cô bé xinh đẹp tức giận rồi hả? Chậc... Đừng giận, đừng giận. Tôi là Quế Hoa. Cô đã đến đây rồi thì cùng chơi đi. Các chị em, chúng ta phải chơi đùa với em gái trong sáng này thật vui nhé!”
Nói rồi, cô ta dắt Tích Niên đi về phía sô pha, đẩy cô ngồi xuống đó.
“Xin lỗi, tôi không chơi.” Cô không muốn chơi nên lịch sự từ chối.
“Cũng đã đến đây rồi thì lý nào lại không chơi chứ?” Cô ta nhướn mày, dùng mắt ra hiệu cho ba bốn cô gái khác đến gần. Bọn họ nhao nhao ngồi hai bên cô, đẩy cô vào giữa, không để cho cô nhúc nhích.
Đôi mắt Tích Niên đành phải nhìn người đàn ông lạnh nhạt kia lần thứ hai: “Hạ Ngôn, rốt cuộc anh kêu tôi đến đây làm gì?”
Anh như một vị vua ngồi trên sô pha, một tay chống lên ghế, một tay cầm ly rượu vang, cao ngạo nói: “Đương nhiên là gọi cô đến đây để chơi rồi.”
Vốn còn nghĩ dựa vào anh để thoát khỏi đám phụ nữ này, xem ra cô nghĩ sai rồi, hơn nữa còn vô cùng sai. Con người máu lạnh đó làm sao có thể ra tay giúp cô chứ?
Quế Hoa cười thầm trong bụng, lấy ra mấy cái xúc xắc: “Tổng giám đốc Hạ đã nói vậy rồi thì chúng ta chơi xúc xắc đi. Thua phải uống rượu.”
Mấy cô gái xung quanh vội vàng hùa theo cô ta, Cố Tích Niên bất đắc dĩ thở dài. Dù sao cũng đã vào hang hổ rồi thì đành phải căng da đầu chơi cùng bọn họ thôi.
Tất cả những người trong phòng, cả nam lẫn nữ, đều giễu cợt quan sát các cô, dáng vẻ như chờ xem kịch vui.
Trò chơi bắt đầu!
Cốc lắc xúc xắc khẽ lay động, căn phòng vốn ầm ĩ trở nên tĩnh lặng, tựa như có thể nghe rõ được tiếng xúc xắc va chạm vào thành cốc phát ra tiếng vang.
Lắc vài cái rồi bắt đầu! Kết quả ván thứ nhất đã có, Quế Hoa đắc ý cười: “Chà! Tôi thật may mắn đó. Cô bé xinh đẹp, cô thua rồi!”
Cùng lúc đó, cô gái bên cạnh mở nắp một chai rượu đưa đến trước mặt Cố Tích Niên: “Uống đi!”
Cô nghi hoặc nhìn cả chai rượu to: “Cả chai sao?”
Quế Hoa nói: “Đúng vậy. Ai thua đều phải uống một chai, hơn nữa còn phải cạn hơi trong vòng một phút! Nếu một phút còn chưa xong thì phải uống thêm một chai!”
Cô nhíu mày, bàn tay nhỏ nhắn vẫn chậm chạp không vươn ra nhận chai rượu.
Cô ta tiếp tục thổi lửa: “Sao? Không uống hả? Không uống thì cứ nói, vậy phải rót rồi!”
“Đúng vậy, rót đi!”
“Rót đi nào! Rót đi nào!” Những người xung quanh cũng hùa vào ầm ĩ. Cô thấy bọn họ muốn ra tay đè cô xuống để cưỡng ép đổ rượu vào miệng.
Cô đứng dậy: “Tôi uống được. Nếu như cô Quế Hoa đây có thể chứng minh ván hồi nãy cô và các chị em của cô không chơi bẩn, tôi sẽ uống ngay.” Cô nói không nhanh không chậm. Ngay khi cô ta lôi kéo cô chơi trò chơi, cô đã nhận ra là cố tình muốn chỉnh cô.
Hơn nữa, khi vừa mới chơi xúc xắc, bọn họ cũng đã lén ăn gian. Cô vốn không định nói gì, chỉ là một trò chơi, thua thì thua thôi. Nhưng cô thật không thể chịu nổi bọn họ được đằng chân lên đằng đầu.
Nghe thế, mặt cô ta u ám, sau đó mấy chị em bên cạnh cũng tái mặt. Chuyện bị vạch trần như thế, bọn họ đều xấu hổ cúi đầu.
Hạ Ngôn vẫn ngồi lạnh lùng, hai mắt vô tình nhìn Tích Niên. Năng lực quan sát của cô rất sắc bén, có thể nhìn ra được tiểu xảo đó.
Cô ta làm sao mà chịu thua được, cắn môi nói: “Ha ha... Thật biết nói đùa mà. Chúng tôi chơi bẩn gì chứ? Cô cũng sỉ nhục người ta quá rồi đấy.”
Cô chỉ cười mà không nói.
Cô ta nhíu mày, mắt đột nhiên nhìn vào nơi băng bó ở chân trái cô. Mắt cô ta lóe lên tia gian xảo, đứng dậy chạm vào người cô, giày cao gót giẫm lên mu bàn chân bị thương của cô.
“Á...” Cô nhíu mày, đau đớn rên khẽ một tiếng, vội vàng rụt chân lại.
“Ai da, thật sự ngại quá. Tôi không cẩn thận giẫm lên chân cô rồi, xin lỗi...! Đúng rồi, hồi nãy cô nói chúng tôi chơi bẩn đúng không? Thế này đi! Tôi chơi với cô một ván, như thế sẽ không gian lận được.” Giẫm người xong, mối hận trong lòng cô ta đã được hóa giải nên lập tức chuyển đề tài.
Ai nấy đều thấy cú giẫm chân đó là cố ý, nhưng không ai lên tiếng cả. Cô chỉ cảm thấy thật sự hơi bi thảm, chồng mình ngồi ở đó mà chẳng thèm quan tâm mình! Đáy lòng cảm thấy thật buồn cười!
“Được, nếu cô Quế Hoa đã có hứng thú như thế thì tôi sẽ chơi với cô!” Cô không hề nghĩ ngợi mà đồng ý ngay. Nếu người ta đã cố tình bắt nạt cô, cô cần gì phải theo ý của họ nữa chứ?
“Được lắm! Nhưng mà lần này thua không uống rượu đơn giản thế nữa, thua thì phải đánh vào lòng bàn tay!”
Cô ta cười xảo trá, phải đánh cho bàn tay nhỏ nhắn kia sưng lên.
Cô vẫn rất bình tĩnh, ngồi xuống cầm lấy cốc lắc xúc xắc: “Nếu muốn chơi hết mình thì đừng đánh vào lòng bàn tay, chúng ta trực tiếp vả mặt đi!”
Lời nói của cô vô cùng sắc bén. Khi những lời này được thốt ra, Quế Hoa và những cô gái kia đều choáng váng. Một cô gái trông yếu đuối mong manh thế này mà lại đưa ra yêu cầu thế sao?
Đến Hạ Ngôn cũng không khỏi nheo đôi mắt ưng lại.
“Được! Vả mặt là ý kiến hay! Chơi vậy đi! Tôi trước nào!” Cô ta sảng khoái đáp ứng, cũng ngồi xuống cầm lấy một cốc lắc xúc xắc.
Cô ta cầm cốc lắc liên hồi, đột nhiên ném nó lên, đổi tay lắc giữa không trung, thế mà, xúc xắc cũng không rơi xuống đất.
Các chị em ở một bên đều nhướn mày. Quế Hoa rất biết chơi xúc xắc, cho dù không gian lận thì cũng tuyệt đối có thực lực!
Cô ta vung xúc xắc xong rồi nói: “Tới lượt cô!”
Tích Niên cầm cốc lắc, đôi mắt như mặt nước tĩnh lặng chợt như bọt sóng sôi trào, bàn tay linh hoạt đong đưa cốc.
“Cốc cốc cốc...”
Tiếng va chạm vang lên bên tai.