Tích Niên quan sát gương mặt đối phương, tóc xoăn được cặp lại xõa tung trên vai, gương mặt tinh xảo, đôi mắt màu xanh ngọc bích sáng ngời lấp lánh.
Cô thiếu nữ này đáng yêu làm người ta chảy cả nước miếng. Nhưng cô ấy là ai thế? Không phải người hầu chẳng lẽ là...
Thiếu nữ chớp chớp mắt, cứng người đứng ở cửa nhìn hai người thân mật trong phòng. Đôi mắt cô ấy nhìn từ trên xuống dưới, nhìn đến bàn tay to của Hạ Ngôn đang vói vào trong quần áo của chị gái kia rõ ràng là đang... ăn thịt nha! Mặt cô ấy lập tức đỏ bừng cả lên:
"Có phải em quấy rầy đến hai người không... Em ra ngoài trước, hai người tiếp tục đi, tiếp tục." Nói xong, cô ấy máy móc xoay người muốn đi ra ngoài.
"Khả Doanh! Quay lại đây!" Hạ Ngôn lớn giọng gọi.
Hạ Khả Doanh đứng lại, quay đầu nhìn: "Nhưng mà... không phải anh đang định ăn tiệc hả? Em quấy rầy không tốt lắm."
Anh? Tích Niên hơi giật mình. Cô gái trước mặt là em gái của Hạ Ngôn ư? Thì ra người đàn ông này có em gái à? Ồ, thật là nực cười làm sao... Tuy cô gả cho anh nhưng hoàn toàn không biết trong nhà anh còn có những ai. Ngẫm lại cũng thấy cuộc hôn nhân này đáng buồn vô cùng.
Hạ Ngôn thấy Hạ Khả Doanh thì đã rút tay về, bàn tay đang ôm cô cũng buông ra, chỉ lạnh lùng nhìn em gái mình: "Sao em không ngoan ngoãn đi du học bên Anh đi? Sao lại về rồi?"
Hạ Khả Doanh chắp hai tay sau lưng, không thèm để ý đến anh trai mà chậm rãi đi đến trước mặt Cố Tích Niên ngắm nghía:: "Chu choa. Anh càng ngày càng tinh mắt đấy. Cô bạn gái này của anh xinh thật! Trông còn hơi giống con lai nữa! Ừ hứ, không tồi, rất khá."
Cô nhóc vừa gật đầu vừa quan sát Cố Tích Niên tỉ mỉ từ trên xuống dưới.
Cố Tích Niên xấu hổ cười. Bạn gái à? Chẳng lẽ em gái của Hạ Ngôn cũng không biết cô là vợ anh sao?
"Em là Hạ Khả Doanh, chị tên là gì?"
"Chị tên... Cố Tích Niên."
"Oa... Tên cũng êm tai nữa! Chị quen anh trai em bao lâu rồi?"
"Hình như... nửa tháng rồi..." Cô tính thử một chút, từ lúc đến nhà Hạ đến giờ không sai biệt lắm chính là nửa tháng.
"Ôi chao, mới nửa tháng anh ấy đã mang chị về nhà à? Xem ra anh ấy thích chị lắm đấy! Chậc, chậc, em cũng cảm thấy chị rất khá!" Hạ Khả Doanh giơ ngón tay cái lên.
Cố Tích Niên nhìn cô gái trước mặt, chỉ cảm thấy tính cách cô ấy và Hạ Ngôn chẳng khác nào trên trời dưới đất.
Lúc này, chỉ nghe Hạ Ngôn cầm điện thoại nói: "Lập tức chuẩn bị máy bay đi Anh, lát nữa tới bên này đưa cô chủ về Anh cho tôi."
Hạ Khả Doanh sốt ruột, nhảy cẫng lên cướp di động trong tay Hạ Ngôn, vội vàng nói: "Không cần chuẩn bị máy bay! Em không về nước Anh đâu." Sau đó ngắt máy.
Ánh mắt Hạ Ngôn trở nên sắc bén, nhìn cô em gái mình căng thẳng nhăn mặt thì nghiêm túc nói: "Khả Doanh, trường em bên kia khai giảng rồi đúng không?"
Hạ Khả Doanh hít sâu một hơi, chống một tay bên hông bất đắc dĩ trả lời: "Anh, anh cảm thấy học sinh tốt toàn diện như em mà sẽ trốn học à? Em vẫn luôn duy trì nguyên tắc ngoan ngoãn học tập tiến bước về phía trước nha!"
Hạ Ngôn cau mày càng sâu.
Thấy anh trai có vẻ không tin, cô nhóc đành nói tiếp: "Em là học sinh trao đổi mà. Lần này em là học sinh trao đổi đại diện trường học ở Anh, đặc biệt được cử về trường trong nước học một thời gian."
Vẻ mặt Hạ Ngôn thoáng dịu đi, lại liếc sang Cố Tích Niên đứng cạnh: "Còn nữa, cô gái này không phải bạn gái anh."
Khả Doanh mở to mắt: "Không phải bạn gái? Chẳng lẽ là nhân tình của anh?"
Cố Tích Niên đứng cạnh nghe anh em nhà này nói chuyện chỉ cảm thấy bó tay. Đúng là em gái anh không biết cô thật. Làm vợ người ta như cô cũng là tài, chẳng qua là món đồ chơi mặc cho anh đùa bỡn thôi. Nhưng trò đùa của anh thật sự quá lớn, đủ để hủy hoại cả đời của cô luôn rồi.
Hạ Ngôn quay sang nhìn em gái. Chuyện xảy ra năm đó Khả Doanh còn rất nhỏ, con bé không biết chuyện gì, nên là... Anh không muốn cuộc đời của con bé tăng thêm nét bút thù hận này nên chưa bao giờ kể cho con bé nghe.
"Cô ấy là vợ anh."
Câu nói này vô cùng bình tĩnh.
Mà Hạ Khả Doanh lại ngạc nhiên trừng mắt đến mức con ngươi như muốn rơi trên mặt đất. Cô bé sững sờ một hồi lâu mới nói: "Anh, anh lừa em à? Anh cưới vợ hồi nào? Sao không nói cho em biết? Đám cưới thì sao? Hai người tổ chức đám cưới chưa?"
"Nhanh quá nên chưa kịp nói với em." Hạ Ngôn bình thản nói.
"Nhưng mà... Nhưng mà em là em gái của anh! Anh cưới vợ mà không chịu nói với em. Còn không cho em đến đám cưới..." Hạ Khả Doanh tủi thân vô cùng.
"Hai người nói chuyện đi, tôi ra ngoài trước." Cố Tích Niên nói xong liền đi ra ngoài, vừa hay chuyện vừa rồi bị cắt ngang, cô không cần dây đưa với anh thêm nữa.
Cố Tích Niên đóng cửa lại giúp đôi anh em kia, trong lòng lại dâng lên một cơn chua xót. Tuy cô vốn không muốn gả cho Hạ Ngôn, không muốn trở thành vợ của anh. Nhưng... sự thật chính là cô đã gả, đã mang danh nghĩa vợ của anh rồi! Nhưng trừ cái danh ra thì cô có gì chứ? Từ lúc gả đến liền bị nhục nhã, bị tra tấn, ngay cả người nhà của anh cũng không biết sự tồn tại của cô. Rốt cuộc... cô làm mợ Hạ có ý nghĩa gì?
Mọi thứ cứ như một cái cũi Hạ Ngôn thiết kế cho cô vậy. Dùng hôn nhân trói buộc tự do của cô, sau đó cướp đoạt mọi thứ của cô.
Rốt cuộc là chỗ nào sai lầm rồi? Ông trời! Ông sắp đặt sai chỗ nào rồi sao? Là chuyện trên du thuyền đêm đó ư? Nếu không phải người đàn ông xa lạ kia cưỡng ép cướp sự trong trắng của cô thì có phải Hạ Ngôn sẽ không tàn nhẫn như vậy hay không? Có phải ít ra anh cũng buông tha cô một chút, ít nhất sẽ không nói ra những lời nhục nhã cô như thế.
Cô không khóc. Cô chỉ cảm thấy vận mệnh nực cười đến đau lòng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!