“Không! Tôi không đi về!” Cô thoát khỏi tay của Hạ Ngôn, nói ra lời lẽ chính đáng, hai mắt trừng đến to tròn, một tư thế như sắp lao ra chiến trường.
“Thế nào, cô còn muốn uống sao?”
“Hừ, uống rượu thì có là gì chứ? Tôi đã uống ngán rồi, cho dù có uống như thế nào thì cũng chẳng có mùi vị gì cả.”
“Vậy cô muốn làm gì?” Anh lạnh lùng nhìn người ở trước mắt, đáng yêu đến muốn đẩy ngã cô! Làm tình với cô cho đến chết!
Tích Niên lập tức ngã xuống bò dài trên mặt đất, vừa đúng nằm ở chỗ cách bên cạnh người đàn ông cao gầy không xa, cô mở tay chân ra như hình chữ đại: “Tôi muốn ngủ ở đây!”
‘Phù…!’ Anh thở ra một hơi nặng nề.
“Tôi mặc kệ cô vậy.” Anh lạnh lùng nói.
Tích Niên xua tay: “Không cần anh lo, đi đi, đi đi, một người đàn ông còn sợ tự mình đi bộ về nhà vào buổi tối à? Lắm lời!”
“Bé cưng, đây là do cô nói đấy.” Anh lạnh lùng nhìn cô nằm trên mặt đất, không có bất kỳ sự thay đổi biểu cảm nào cả, chính là một vẻ mặt không quan tâm đến cô nữa.
Tích Niên bĩu môi: “Anh đi đi. Đừng làm phiền tôi đi ngủ.”
“Ừ ha…” Anh cười lạnh lùng một tiếng, đôi mắt lạnh băng không có bất kỳ màu trầm nào liếc nhìn cô một cái rồi lập tức quay đầu rời đi.
Cố Tích Niên ở bên đây vẫn nhắm mắt lại như không có chuyện gì xảy ra, cơ thể cuộn tròn lăn long lóc trên mặt đất, đụng vào người đàn ông cao gầy ở bên cạnh, cô theo phản xạ ôm lấy người đàn ông cao gầy từ bên cạnh, gác một chân lên cơ thể người ta, giống như đang ôm một con gấu lớn đi ngủ vậy. Thỏa mãn mím môi, ngủ rất thoải mái.
Mà Hạ Ngôn vừa đi tới cửa đã dừng lại, quay lại liếc nhìn cô trên mặt đất, nhìn thấy dáng ngủ của cô và người đang ôm lấy ở bên cạnh, hai bên thái dương anh hiện lên mấy vệt đen: “Cô, người phụ nữ đáng chết!”
Bực bội mắng một tiếng, anh sải bước quay trở lại, lập tức kéo Cố Tích Niên đứng dậy khỏi mặt đất, túm lấy cô đi ra bên ngoài mà không nói gì cả.
“Ưm! Ưm! Anh tóm lấy tôi làm gì? Chao ôi, cánh tay của tôi, cánh tay của tôi sắp bị kéo đứt rồi!” Tích Niên la lối ầm ĩ suốt dọc đường. Trực tiếp bị anh kéo ra ngoài như kéo xác chết vậy.
“Lên xe.” Ở trước bãi đậu xe, anh lạnh như băng nói.
Cố Tích Niên vươn vai: “Tôi buồn ngủ muốn chết, tại sao anh không cho tôi ngủ chứ! Tôi muốn về ngủ!”
Mấy đường đen trên bên thái dương càng lớn hơn, anh nên vứt người phụ nữ này ở nơi hoang vu hẻo lánh, không quan tâm đến sống chết của cô! Hít một hơi thật sâu, anh mở cửa xe ra và ném Tích Niên vào thẳng chỗ ghế phụ.
Đóng cửa xe lại ‘ầm’ một tiếng. Hoàn toàn có thể thấy được sự tức giận của một quân vương lúc này, chỉ là không biết sự tức giận này là do hầu hạ cô gái say rượu này nên trở nên nóng nảy, hay là… Do cơn tức giận của cảnh tượng vừa nãy vẫn chưa nguôi ngoai.
Anh đi ngang qua đầu xe, về phía chỗ ghế lái.
Còn Tích Niên ở trong xe thì cả người hoảng loạn, cái đầu cũng lắc qua lắc lại, bỗng nhiên… Hàng chân mày nhỏ cau lại, sắc mặt của cô trở nên khó coi, như có thứ gì đó đang trào dâng trong lồng ngực, cô cũng theo đó nhún vai.
Hạ Ngôn đã đi tới chỗ ghế lái, đang mở cửa để lên xe…
Chỉ thấy Cố Tích Niên còn nhanh hơn anh một bước, đột nhiên nghiêng người hướng về phía chỗ ghế lái, hai tay ôm ngực, đôi vai run rẩy: “Ọe…”
Cái dạ dày xôn xao cồn cào không thể chịu được sự giày vò, ngay lập tức nôn ra bãi chất thải.
Hạ Ngôn đứng ở cửa xe, đôi mắt xanh lạnh băng liếc nhìn cơ thể cúi qua đây của cô, mặt không cảm xúc, chỉ vụt qua một tia lạnh nhạt.
“Ọe ọe…” Cô ôm ngực và không ngừng nôn mửa, gần như sắp nôn nguyên cái phổi ra vậy, cuối cùng cũng nôn đã đời rồi, Tích Niên mới thẳng người lại từ tư thế nghiêng người, ngồi ở chỗ ghế phụ, lấy bừa một miếng vải ở bên cạnh lên lau miệng rồi ợ hơi một cái.
Quay đầu qua nhìn Hạ Ngôn đang đứng ở cửa: “Ơ? Tại sao anh không lên xe? Anh mau lên đi chứ. Rốt cuộc có đi hay không vậy?”
Trong đôi mắt màu xanh như kim cương đó sắp rơi tuyết rồi, chỉ thấy đôi mắt lạnh băng của anh rũ xuống, nhìn bãi nôn mửa vừa hay ở trên chỗ ghế lái, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu: “Cô bảo tôi phải ngồi như thế nào?”
“Thì cứ ngồi như vây thôi. Tôi ngồi cho anh xem!” Tích Niên nói theo lẽ đương nhiên, sắp từ chỗ ngồi của cô bò qua chỗ ghế lái, sắp ngồi vào chiếc ghế đầy bãi nôn mửa đó!
Hạ Ngôn đột nhiên đưa tay ra ngăn lấy cái đầu của cô, dùng sức lực ở lòng bàn tay ngăn không cho cơ thể cô tới chỗ ghế lái, anh không muốn xử lý thêm một người trên mình đầy bãi nôn mửa.
Tích Niên dùng đầu chống lại anh: “Anh cho tôi qua đó đi, cho tôi qua đó!”
“Cô đừng nhúc nhích! Ngồi về chỗ của cô!” Anh nghiêm giọng nói.
“Không, tôi muốn nhúc nhích!”
“Ngoan… Đừng nhúc nhích. Từ từ ngồi về chỗ của cô được không?” Anh nói bằng giọng điệu dịu dàng.
Cố Tích Niên lúc này mới dừng lại, ngước mắt lên nhìn anh rồi gật đầu: “Được.” Một người phụ nữ ăn mềm không ăn cứng mà, như vậy mới ngoan ngoãn ngồi về chỗ của mình.
Thấy cô đã ngoan ngoãn, Hạ Ngôn lúc này mới thở ra một hơi nặng nề, đóng cửa xe lại rồi lại quay về cửa chỗ ghế phụ, mở cửa xe ra.
Tích Niên thoải mái dựa vào chỗ ngồi, quần áo rũ rượi, dáng vẻ buồn ngủ, lười nhác mở mắt ra liếc nhìn anh đang đứng ở cửa xe: “Anh, anh nhìn chằm chằm tôi làm gì vậy?”
Chỉ thấy anh duỗi tay ra đột nhiên kéo Tích Niên xuống xe, tay kia đóng cửa xe lại, kéo cô ra ngoài bãi đậu xe.
“Tôi muốn ngồi, tôi muốn ngồi.”
“Ngoan chút đi!” Anh lạnh lùng nói.
Rõ ràng cơn tức giận của Tổng giám đốc Hạ chúng ta đã bị nén đến một mức độ nhất định rồi, chỗ ngồi trên xe bị nôn một bãi, sao còn có thể lái xe đi về chứ, gặp phải người phụ nữ này, đúng là!
Hạ Ngôn kéo Tích Niên đi, trên mặt lộ vẻ sắc lạnh, đút một tay vào túi quần, tay còn lại thì kéo lấy cổ áo sau của cô, kéo cô đi về phía trước.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!