Đôi môi lạnh băng nói tiếp: “Tôi rất chắc chắn rằng ký ức của tôi chỉ mất đi một phận mà thôi, và tôi rất nghi ngờ, có phải cô đã từng tham gia vào phần ký ức mà tôi đã mất đi không?”
Trái tim nhỏ bé run lên, như thể có một cây búa lớn đập một tiếng choang vào lồng ngực vậy, cô sợ khơi dậy sự nghi ngờ của anh rồi trở về cuộc sống trước đó, cô nuốt một ngụm nước bọt: “Tại sao anh lại có sự nghi ngờ này?”
“Cô tưởng tôi mù à?” Anh khinh bỉ liếc nhìn Tích Niên một cái, như thể Tích Niên hỏi như vậy rất xúc phạm chỉ số IQ của anh.
“Đệch, ai tưởng anh mù chứ.” Tích Niên phản bác lại mà không cần suy nghĩ, có lẽ thói quen thực sự rất đáng sợ.
“Từ khi cô xuất hiện cho đến nay, cô không cho rằng tất cả những gì cô làm cũng quá khích và cực đoan, thậm chí là có mưu đồ sao?”
“Anh mới có mưu đồ, tôi mưu đồ anh cái gì? Tiền bạc của anh hay là nhan sắc của anh?” Cô bất mãn nói.
Ngón tay của Hạ Ngôn rất rõ ràng là muốn trượt xuống dưới. “Ưm, anh làm gì vậy?” Tích Niên cứ mãi căng thẳng đã lơ là đi hành vi quấy rối của anh, mãi đến khi làm ra những động tác lớn này thì cô mới lập tức phản ứng lại, nhanh chóng rút móng vuốt của anh ra. Không để anh có động tác nữa.
Môi của anh dán vào khuôn mặt của cô: “Là tôi mưu đồ nhan sắc của cô.” Trong lúc nói lời trêu chọc, luồng hơi nóng thoát ra từ môi phả vào má của cô. Bầu không khí giữa hai người càng trở nên ám muội.
Câu nói này mang theo vẻ quyến rũ và khiến người ta suy nghĩ bậy bạ…
“Anh…” Cô thực sự rất cạn lời với anh.
“Cô quen biết Hàn, và cũng biết Khả Doanh là em gái của tôi, những gì cô biết không ít, thậm chí đến bạn của cô cũng có phản ứng lớn như vậy khi nhìn thấy tôi, chẳng lẽ trước đây cô không quen biết tôi sao? Nếu không thì tại sao lại có phản ứng lớn như vậy? Cô gái à, cô biết quá nhiều thứ rồi, khiến tôi không thể không nghi ngờ cô.”
Nhìn Hạ Ngôn, Tích Niên suy nghĩ sâu xa một phen, anh sẽ nói ra những lời như vậy, chắc chắn là vì anh quá thông minh và đã nhìn thấu rất nhiều việc, nhưng anh lại không thể nhớ ra ký ức của lúc trước. Vì vậy chỉ là suy đoán và nghi ngờ, mà không biết mọi thứ của trước đây.
Sau khi khiến cảm xúc của mình bình ổn lại, Tích Niên nói: “Đúng vậy, trước đây chúng ta thực sự quen biết nhau.”
Khóe miệng của Hạ Ngôn nhếch lên một đường cong: “Chúng ta có quan hệ gì với nhau?”
“Anh từng là em trai nhỏ của tôi, suốt ngày bị tôi sai bảo quát mắng, xoa lưng, rửa chân, quét nhà, nấu cơm, tất cả mọi thứ cũng là bài tập thiết yếu hàng ngày của anh. Suốt ngày giả làm cháu trai, ở trước mặt tôi gọi bố. Chính là như vậy đấy.” Cô ngẩng cao đầu, còn nhân lúc anh mất trí nhớ, trút cơn căm phẫn của cô thật tốt.
Anh lập tức chộp lấy khuôn mặt nhỏ của cô, suýt chút bóp nát má của cô: “Nghiêm túc một chút cho tôi.”
“Đệch.” Cô khó chịu bĩu môi, cô biết như vậy không thể gạt được anh, thật nhàm chán: “Cho dù tôi có nói cho anh biết thì đó cũng chỉ là lời nói từ một phía của tôi mà thôi, có ích sao? Giống như bây giờ, tôi nói gì, anh căn bản là không tin! Vậy thì tôi nói ra còn có ích gì chứ? Chi bằng anh tự nhớ ra là được rồi. Những gì người khác nói, suy cho cùng cũng là từ miệng của người khác nói ra, mãi mãi không thể lọt vào trái tim đầy phòng bị này của anh!”
Nếu thực sự muốn cô kể ra quá khứ của họ thì những lời thốt ra từ miệng cô chắc chắn sẽ là những câu chửi thề.
Đó là cơn lửa tức giận bùng lên trong lòng cô, quá khứ của trước đây, nói ra thì mỗi một việc chắc chắn cũng chứng minh rằng Hạ Ngôn là một tên khốn nạn, một tên đại ác ma mà thôi. Mà người đàn ông băng giá này làm sao có thể tin rằng mình đã từng là người tàn nhẫn ác nghiệt như vậy chứ, chắc chắn sẽ nghĩ rằng cô đang bịa chuyện.
Đó thực sự là một chuyện nhàm chán…
“Nếu đã như vậy thì tôi muốn cô giúp tôi tìm lại ký ức đã mất.” Anh bình thản nói.
“Cái gì? Anh muốn tôi giúp anh tìm lại ký ức đã mất sao?”
“Đúng, không cần biết cô có thành công hay không, nhưng tôi cần cô.” Anh đưa bàn tay to lớn ra với cô.
Tích Niên nhìn bàn tay anh đưa ra, như thể đang mời cô vậy, luôn cảm thấy hơi buồn cười, anh thực sự không biết những thứ gọi là ký ức đó đối với cô mà nói, nó đau khổ biết nhường nào: “Anh thực sự muốn nhớ ra sao?”
“Tất nhiên.”
Nhìn anh, cái tay của Tích Niên chậm rãi đưa tới và từ từ đặt vào lòng bàn tay của anh: “Được, tôi đồng ý với anh, nếu anh giúp tôi lấy lại doanh nghiệp Cố thị thì tôi sẽ giúp anh cùng nhau tìm lại ký ức của anh.”
Bàn tay to lớn của anh và bàn tay nhỏ bé của cô nắm chặt lại với nhau.
Lập ra lời hứa của hai người, nếu Hạ Ngôn có thể nhớ lại phần ký ức đã mất đi thì cô có thể quang minh chính đại đối đầu với anh.
Đối mặt với một người đã mất trí nhớ như anh, cho dù cô có hận anh thế nào, trả thù anh ra sao thì cũng giống như một tên ngốc vậy.
Ngược lại, nếu anh nhớ ra thì toàn bộ những hận thù đã tích tụ có thể có cớ xuất binh trút ra.
Mặt khác, nếu bảo cô buông bỏ hận thù với Hạ Ngôn thì chắc chắn là không được, những vết thương trong lòng đã tích tiểu thành đại từ lâu rồi, hơn nữa, cái chết của Thẩm Thừa Quang cũng là một vết sẹo không thể xóa nhòa trong lòng cô.
Càng đau xót thì độ cong nhếch lên nơi khóe miệng của cô càng lớn, chỉ có nụ cười mới có thể che giấu hết mọi khổ đau.
“Được rồi, vì đàm phán đã thành công, hôm nay cũng muộn rồi, tôi về đây.” Dứt lời, Tích Niên hất tay anh ra rồi đứng dậy.
Nhưng người vừa mới đứng dậy, anh lại không có ý định buông tay, đột nhiên kéo một cái. Quả thực lại kéo cô trở về, cả người mất thăng bằng ngã lên ghế sofa.
Tay vẫn đang bị anh nắm lấy, khi ngã xuống, cô suýt trẹo chân: “Sao vậy? Những gì chúng ta nên nói hết không phải đã nói hết rồi sao? Còn chuyện gì khác phải đàm phán sao?”
Hạ Ngôn đột nhiên nhào người tới, đè cô ở dưới người, bàn tay to lớn trói chặt tay của cô rồi đưa lên đỉnh đầu: “Vì muốn nhớ lại lúc trước, vậy có phải nên bắt đầu từ cơ thể của cô không? Để tôi hiểu rõ cô hơn.”
Tay còn lại tiện thể vuốt ve cơ thể của cô, không ngừng đi lên…
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!