Hạ Ngôn bước xuống xe, lạnh lùng liếc nhìn tất cả mọi người đang có mặt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Cố Tích Niên.
Cố Tích Niên cũng nghi hoặc nhìn lại anh. Rốt cuộc con người này vừa mới trở về hay là vẫn luôn ở đây?
Anh bước đến gần Cố Tích Niên rồi vòng tay qua eo cô. Anh cho tay vào mò khắp một lượt tất cả túi trên quần áo của cô. Lông mày sắc bén nhíu lại:
"Cô vốn không có bật lửa?"
“Không có thì đã sao?” Cố Tích Niên vùng vẫy thoát khỏi vòng tay anh.
"Đã không có lại dám liều với tên đó như vậy? Trên người cô toàn là xăng, cô không sợ chết sao?"
"Bây giờ không phải tôi vẫn ổn sao? Sợ cái gì? Người tôi dính đầy xăng rồi, tôi phải đi thay quần áo." Tích Niên vừa nói vừa xoay người vào trong biệt thự.
Đám người làm người nào người nấy cũng đều kinh ngạc nhìn mợ chủ này, nhất thời cũng không biết phải cảm thán kiểu gì. Không có bật lửa mà lại dám hung hăng như vậy, đó là một loại sức mạnh xuất phát nội tâm.
Đôi mắt màu xanh dương nhìn theo bóng lưng cô rời khỏi. Người phụ nữ này cũng thật lớn gan, tính cách này thật khiến người ta phải nhìn với con mắt khác.
Nếu như cô ấy không phải bất kham như vậy, nếu như cô ấy không phải là con gái của người đó. Có lẽ… có lẽ…
“Anh Hạ Ngôn.” Trương Cảnh Nhi đầy vẻ đáng thương đi vào.
Bị cắt ngang dòng suy nghĩ, Hạ Ngôn lạnh lùng liếc nhìn Trương Cảnh Nhi. Anh không nói nhiều lời, chỉ liếc mắt nhìn đám người làm một cái: “Những ai lúc nãy la hét hoặc trốn tránh thì kể từ hôm nay có thể cuốn gói được rồi. Nơi này không cần những kẻ vô dụng.”
"Cậu chủ..." Gần một nửa đám người làm đều quỳ xuống.
“Cút.” Anh lạnh lùng nói rồi đi về phía sân nhà.
Trương Cảnh Nhi thận trọng đi theo phía sau anh. Hạ Ngôn chỉ bảo đám người làm cút đi, vậy chắc không liên quan gì đến cô, dù sao anh cũng chưa nói gì với cô.
Cố Tích Niên tắm xong lại vội vã muốn ra ngoài.
“Trời đã tối rồi, cô còn định đi đâu?” Chỉ vừa đi qua phòng khách, cô đã bị Hạ Ngôn cản đường phía trước.
"Đương nhiên là đi giải quyết chuyện này. Thời hạn ba ngày anh cho tôi cũng sắp hết rồi. Tất nhiên là tôi cũng muốn vì mắt của mình mà bỏ ra chút công sức. Yên tâm đi… Tôi chưa hèn đến mức ôm đồ bỏ trốn đâu.”
Rủi như không tìm thấy bằng chứng thì cô mới hèn một chút mà ôm đồ bỏ trốn sau. Dẫu sao thì giữ được núi xanh sợ gì không có củi đốt.
Hạ Ngôn vừa cười nhạt thì Tích Niên đã nhanh chân bỏ chạy ra ngoài.
“Xin lỗi nha Tiểu Quy, để cậu chờ lâu. Vì xảy ra chút chuyện nên tớ đến muộn.” Cố Tích Niên nói.
"Không sao, Trương Cảnh Nhi đâu? Cậu không đưa cậu ấy đi cùng sao?" Trương Tiểu Quy hơi tức giận nói.
"Được rồi mà. Chúng ta phải đi làm việc mà."
"Tớ thật sự không ngờ cậu ấy lại làm ra chuyện này. Tích Niên, nếu không phải do cậu nói thì có đánh chết tớ cũng không tin. Cảnh Nhi… Cảnh Nhi… Tớ phải đánh cậu ấy một trận, phải đánh một trận. Trước đây cậu tốt với cậu ấy như vậy, thế mà cậu ấy lại làm như thế!”
Trương Tiểu Quy cảm thấy bất bình thay cho cô. Gia cảnh của Trương Cảnh Nhi cũng tương đối khó khăn, Tích Niên đối với Cảnh Nhi phải gọi là tốt hết chỗ nói.
"Tớ đã nghĩ thông suốt rồi Tiểu Quy, cậu cũng nghĩ thoáng đi một chút. Đi thôi, không thì không kịp đâu. Tớ thực sự không muốn mất đi đôi mắt đâu."
Cố Tích Niên thản nhiên nói, miệng cũng nở nụ cười. Cô cười vì không muốn Tiểu Quy cũng buồn bã đau lòng chung với mình. Quên đi một tình bạn mình đã từng trân trọng thật sự rất đau khổ, nhưng cô phải quên nó đi thôi.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Trong nháy mắt, trời tối rồi lại sáng. Cố Tích Niên cả đêm không về. Ở nhà Hạ Ngôn, hôm qua vừa đuổi một đám người làm hôm nay lại có một nhóm người mới đến. Sáng sớm, Hạ Ngôn và Trương Cảnh Nhi đã dùng xong bữa sáng.
"Anh Hạ Ngôn, em nghe nói tối qua Tích Niên ra ngoài mà đến giờ vẫn chưa về. Buổi tối cô ấy không về nhà như vậy thực sự ổn chứ?" Trương Cảnh Nhi ngây thơ hỏi, mắt khẽ chớp như sóng nước lăn tăn.
"Cô thấy ổn không?"
"Không ổn, đương nhiên là không ổn rồi. Nói thế nào thì cô ấy cũng là vợ của anh."
“Cô và cô ấy là chị em đã nhiều năm. Cô có biết buổi tối cô ấy thường đi đâu không?” Hạ Ngôn lạnh lùng nói, trong mắt mang theo vài phần giễu cợt.
"Chà... hôm qua lúc anh không có ở nhà, buổi chiều em nghe loáng thoáng cô ấy có nói chuyện điện thoại với ai đó. Giọng điệu có vẻ rất mờ ám, hình như là đàn ông. Nghe họ hẹn cái gì mà tối nay gặp nhau gì đó. Em cũng không để ý nên không nghe kỹ." Trương Cảnh Nhi nói.
"Đã không nghe kỹ sao còn nói bậy bạ? Không sợ bị cắt lưỡi sao?" Một giọng nói sắc bén từ cửa vang lên. Cố Tích Niên đứng ở cửa, quần áo và đầu tóc của cô trông có vẻ hơi lộn xộn, quầng thâm mắt cũng đậm hơn.
Hạ Ngôn quay mặt sang nhìn, Trương Cảnh Nhi cũng nhìn theo.
"Tích Niên? Cô… về rồi à? Tôi không có nói bậy, rõ ràng là cô có nói chuyện mờ ám với một người đàn ông qua điện thoại mà." Trương Cảnh Nhi vẫn cố chấp nói.
“Tôi nói chuyện điện thoại có mờ ám hay không không quan trọng. Điều quan trọng là tôi đã dẫn về đây một người rất thú vị.”
Tích Niên cười, ánh mắt liếc qua Trương Cảnh Nhi, sau đó dừng lại trên gương mặt lạnh như băng của Hạ Ngôn. Đôi mắt màu xanh dương lạnh lùng nhìn Cố Tích Niên, không lộ ra chút biểu cảm nào.
Tích Niên nhường đường cho một người đàn ông từ ngoài cửa bước vào. Người đàn ông này thân hình cao gầy, chính là người hôm đó đã quấy rối cô trong bữa tiệc.
“Cảnh Nhi, chắc cô không thể nào không nhận ra anh ta chứ?” Giọng Tích Niên nhàn nhạt.
Trương Cảnh Nhi sửng sốt, lập tức quay đầu lại: "Không, tôi không quen, tôi không biết gì hết!"
"Không sao cả. Còn anh, anh có biết cô Trương đây không?"
"Biết, biết chứ... chính cô ta đưa tiền cho tôi kêu tôi đi chọc ghẹo cô mà. Cuộc điện thoại giả vờ bị bắt cóc để cô đến cứu người cũng là do cô ta bảo đám anh em chúng tôi gọi. Chính là để cô đếN bữa tiệc đó.
Người đàn ông run rẩy nói, rõ ràng đã bị xử lý một trận ra trò trước khi đến đây.
"Không phải. Anh là đồ lừa đảo. Anh Hạ Ngôn, anh đừng tin những lời cô ấy nói. Tất cả đều là do cô ấy bịa ra để đẩy hết tội cho em. Em không có, không có!" Trương Cảnh Nhi chột dạ vội la làng. Cô ta nhoài người lên người Hạ Ngôn, khóc lóc vô cùng đáng thương.
Hạ Ngôn không đẩy Trương Cảnh Nhi ra mà chỉ quay lại nhìn Cố Tích Niên lần nữa.
Tích Niên rất bình thản rút ra một tờ giấy: "Đây là lịch sử cuộc gọi và thời gian cuộc gọi ở điện thoại của tôi. Những cái trên đây đều là từ điện thoại di động của cô gọi đến, có thể dùng nó để đối chiếu thời gian. Hạ Ngôn, anh có thể hỏi lại người làm trong nhà xem có đúng vào khoảng thời gian này tôi đã vội vã ra ngoài không."
"Là giả! Là giả! Cái này hoàn toàn không phải bằng chứng gì cả!"
Trương Cảnh Nhi hét lên.
Lúc này, người đàn ông sau lưng Tích Niên mới lễ phép xin nói: "Đám anh em chúng tôi làm việc cho người ta cũng có thói quen ghi âm lại, cho nên..."
Người đàn ông lấy ra một chiếc điện thoại.