“Chẳng lẽ anh không biết nam nữ thụ thụ bất thân ư? Hay anh quay lưng lại đi, nếu anh muốn con suối này, vậy tôi đi chỗ khác là được rồi.” Không cho anh cơ hội phản ứng, cô nhanh chóng lùi lại một bước nói.
Đôi mắt xanh nhìn cô chằm chằm như nhìn con mồi, vừa sắc vừa bén nhọn, mang hơi thở mạnh mẽ của đàn ông. Mặc kệ Cố Tích Niên, anh bước thẳng xuống suối nước nóng, ngồi trong dòng nước ấm áp, ngay cả mắt cũng không nhìn Cố Tích Niên một lần.
Không phải chứ? Cô tưởng anh chỉ nói ngoài miệng để chọc cô thôi, không ngờ anh lại nói thật? Mà còn đi xuống thật nữa.
Trong hồ tắm nhỏ, Tích Niên đã lùi sang một bên khác, dựa người vào thành hồ, bảo vệ lấy mình giống như con mồi đang đề phòng người đi săn: “Anh không cảm thấy như vậy có hơi quá đáng sao?”
“Quá đáng? Quá đáng chỗ nào? Suối nước nóng này là để người ta ngâm mà! Không lẽ chỉ có cô mới có thể ư? Cô còn không cho tôi xuống nữa hả?” Anh nói như đó là chuyện hiển nhiên.
Mặc dù trong lòng Tích Niên hận đến nghiến răng, nhưng ngoài mặt lại rất lạnh nhạt: “Hạ Ngôn, cho dù anh quay về học mẫu giáo một lần nữa, tôi nghĩ thầy cô đều sẽ nói với anh, giữa nam và nữ có sự khác biệt. Anh không hiểu mà cứ giả vờ hiểu chi vậy?”
“Hả?” Sau khi Hạ Ngôn xuống hồ thì không di chuyển thêm bước nào nữa, anh ta lạnh lùng nhìn Tích Niên, nở một nụ cười: “Tôi chỉ xuống suối nước nóng ngâm một chút thôi, rốt cuộc trong đầu cô lại nghĩ cái gì vậy?”
Cô mím môi, thở ra một hơi dài.
Mà lúc này, Hạ Ngôn chậm rãi bước đến gần cô một bước, sau đó thong thả nói: “Hơn nữa, cô nghĩ rằng, vì sao tôi muốn dẫn cô đến suối nước nóng.”
“Không phải để giải độc sao?”
“Ha…” Hạ Ngôn cười khẩy một tiếng: “Thứ nhất là giải độc, thứ hai là để như hiện tại này!
Trong lòng cô giống như bị đâm vào, tên đàn ông đáng chết, cô thật sự cho rằng anh có lòng tốt dẫn cô đi giải độc, không ngờ lại cố ý dẫn cô đi ngâm nước nóng, sau đó trêu chọc cô. Nghĩ tới là bực mình.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau giữa làn hơi dày đặc, hai hàng lông mày của Tích Niên chau lại sắp sửa biến thành một chữ xuyên, nhìn vào đôi mắt xanh thâm thúy, lạnh lẽo đó giống y như Bắc Băng Dương vậy, bàn tay nhỏ cô đặt trong nước đang cuộn lại thành nắm đấm.
Tuy trong đôi mắt xanh vẫn lạnh lẽo, nhưng nhen nhóm một ngọn lửa dục vọng mơ hồ, lúc này hoàn toàn không che đậy sự hứng thú đối với cô.
“Hạ Ngôn, anh có thể thu hồi ánh mắt của mình không?” Cô lạnh lùng nói.
“Hả? Cô quản nhiều vậy, tôi nhìn đâu cũng phải chú ý sao?” Hạ Ngôn nhàn nhạt nói, duỗi thẳng hai tay trong làn nước ấm áp, tiến về phía cô vài bước, nhìn thấy trong hồ này vốn dĩ không lớn, anh ta tiến lên phía trước thêm một bước nữa như muốn dán sát vào người cô.
Tích Niên đã lui đến không còn đường lui rồi, chỉ có thể dán chặt vào thành hồ: “Xùy, anh không đi, tôi đi!” Cô giơ hai tay lên, chống lên thành hồ, chỉ cần dùng sức chống tay một chút, nhảy lên trên rồi chạy lẹ là được rồi. Dù sao trên người vẫn còn quấn một cái khăn tắm, sợ gì chứ!
Hạ Ngôn gật đầu: “Cô cứ tùy ý.”
Tay Tích Niên chuẩn bị dùng sức, lúc nhảy ra khỏi hồ, bỗng nhiên cảm thấy cơ thể dường như bị giữ lại, giống như bị cái gì đó kéo xuống.
Chỉ thấy Hạ Ngôn giơ tay lên, trong tay cầm một cái khăn tắm lớn màu trắng ướt đẫm: “Ồ? Khăn tắm của ai nhảy vào suối nước nóng này?”
Bỗng nhiên cô thu sức lại, thiếu chút nữa ngã xuống nước, khụy hai chân ngồi xổm xuống, để cho nước hồ tràn qua xương quai xanh, hai tay ôm lấy ngực.
Tên Hạ Ngôn này, vậy mà không biết xấu hổ kéo khăn tắm của cô xuống!
“Anh…” Cô muốn mắng chửi anh thậm tệ, nhưng khi mở miệng cô cảm thấy mắng anh cũng mệt.
Hạ Ngôn ném khăn tắm sang một bên, một đường cong parabol tuyệt đẹp, chiếc khăn bay ra ngoài, sau đó đáp thẳng xuống bờ hồ bên cạnh.
Dù có trèo lên trên hồ, ít nhất cũng phải đi mấy bước mới có thể lấy được.
Cô nghẹn giọng ở cổ họng: “Hạ Ngôn, anh…” Lời phía sau còn chưa nói hết.
Bỗng nhiên anh đến gần cô: “Cô muốn nói gì sao? Người phụ nữ lắm mồm lắm miệng.”
Tích Niên ôm lấy thân thể trần trụi của mình, gần như có thể cảm nhận được cơ thể của mình và anh sắp dán lại với nhau, ngay trong thần kinh cô còn có một loại cảm giác áp bức khó hiểu, đôi mắt phượng trở nên vô cùng sắc bén: “Chuyện tôi muốn nói rất đơn giản, ngài Hạ Ngôn, có thể mời ngài tránh xa tôi một chút được không?”
“Không thể.” Từ chối thẳng thừng.
Tay cô siết chặt, không nhịn được đánh một cái vào người dưới nước. Một cú này đánh vào cơ bụng rắn chắc của anh…
“Sức lực không tệ.” Anh ta xoay xoay cổ.
“Ha ha, cảm ơn. Có cần thử lại vài lần không?” Vậy cô nhất định đem nắm đấm đập thẳng vào mặt anh. Độ mạnh của nắm đấm trong nước có thể bị giảm bớt, hơn nữa chỗ đánh cũng không đúng ý cô.
Đôi mắt xanh của anh lạnh buốt: “Nắm đấm của cô, vừa mềm lại không ngon, dù tôi có đói cỡ nào đi nữa, cũng không ăn nó đâu.”
“Vậy anh muốn ăn gì?”
“Đương nhiên là… ăn cô!” Trong nháy mắt, bàn tay to lớn của anh, đã bắt được nắm đấm ở dưới của cô, lúc cô không kịp phòng bị, kéo cô qua, sau đó hôn lên đôi môi đỏ mọng không chút khách khí, dễ dàng ôm cơ thể nhỏ nhắn làm người ta khó chịu này của cô vào trong ngực.
Không chỉ là tiếp xúc thân mật giữa hai đôi môi, mà còn là sự kết hợp hoàn mỹ giữa hai cơ thể! Cơ thể cô vốn không mặc gì, hoàn toàn dán chặt vào cơ thể anh.
Tích Niên mở to hai mắt, hơi nóng vây quanh bọn họ, môi ấm nóng, đầu cũng nóng, cơ thể càng nóng hơn. Còn có sự va chạm thân mật của anh, giống như nhốt cô vào một cái lồng hấp, đầu óc cô choáng váng vì nóng.
Anh ôm chặt cô, đặt nụ hôn tùy ý, vừa độc đoán vừa ngang ngược. Môi cô bị anh nhẹ nhàng cắn lấy, cố tình khiêu khích và chọc ghẹo.