Một người đi qua đi lại trong sân nhà rộng lớn, tuy trời tối om, không thể nhìn rõ được cảnh vật xung quanh nhưng mà thoáng nhìn qua cũng có thể thấy được cảnh rất đẹp, không hiểu sao khiến cho lòng người cũng khoan khoái dễ chịu.
Ánh trăng chiếu rọi, sao sáng giữa khoảng trời, Cố Tích Niên mặc một bộ đồ trắng, lưng cột lụa trắng, lụa rũ thẳng đến mắt cá chân, trông tựa thần tiên. Hơn nữa, tuy là áo ngủ nhưng kiểu sáng của quần áo cũng được thiết kế có sắp đặt. Thắt lưng viền ren vừa vặn, phần ngực dùng ren tạo thành hoa văn hoa hồng, bên dưới là một cái dây lưng lụa màu hồng nhạt thắt thành nơ bướm, khiến cho tổng thể chiếc váy trông tươi tắn hẳn.
Độ rũ xuống của chiếc váy rất tốt nên cho dù có rộng thùng thùng cũng có thể cảm nhận được thân hình của người mặc, lộ ra vẻ duyên dáng.
Hơn nữa mái tóc dài của cô trông như một thác nước rút xuống, cho đến tận hông. Người nhìn không biết còn nghĩ là nữ thần Hy Lạp.
"A… quả nhiên cô không ngủ được!" Giọng nói vang lên từ nơi xa.
Cố Tích Niên vô thức nghiêng đầu sang, dường như phát ra từ bên trong chòi nghỉ mát, cô nheo mắt cẩn thận nhìn, có người ngồi ở đằng kia?
Là ai?
Dựa theo giọng nói này để đoán thì, chẳng lẽ à anh?
"Hạ, Ngôn?" Cô thật sự không muốn nhớ đến người này, cô tình nguyện tin rằng trên đời này có ma quỷ cũng không muốn tin người kia chính là Hạ Ngôn.
"Ừm." Người trong chòi nghỉ mát đứng dậy, chậm rãi ra khỏi chòi.
Lúc anh đi ra, vốn chỉ là một cái bóng mơ hồ trở nên rõ ràng, đặc biệt là khi ánh trăng chiếu rọi xuống, khuôn mặt anh càng hiện rõ.
Khuôn mặt lạnh lùng này, ngoài trừ anh thì còn ai vào đây!
"Sao anh lại ở đây!" Cô lạnh lùng nói, thấy anh đi tới, kìm lòng không được mà lùi về sau mấy bước.
"Tôi vẫn luôn ở đây, chờ cô." Anh thuận miệng nói, giọng nói mang theo vẻ khiêu khích.
Tích Niên khinh thường quay đầu, hừ lạnh: "Sao anh biết tôi ra đây?" Vừa nghe đã biết là nói dối...
"Sao tôi biết được không quan trọng, quan trọng là, cô đã ra đây, nói cách khác, tôi đoán đúng rồi." Khóe miệng của anh nhếch lên thành nụ cười lạnh.
"Đoán cái gì mà đoán, thú vị lắm sao?" Đoán suy nghĩ của người khác, thú vị lắm sao? Nếu như Hạ Ngôn anh thật sự đoán
được suy nghĩ của tôi, có lẽ anh sẽ hiểu ra rằng tại sao tôi lại hận anh rồi.
"Thật ra rất nhàm chán, nhưng vì là cô nên thú vị hơn một chút."
"À, ý của anh là, chơi đùa tôi rất thú vị sao?" Cô cười khinh, ánh mắt lạnh lùng.
"Ha..." Anh chỉ cười không nói.
"Tôi không có tâm trạng ngắm cảnh đệp với tổng giám đốc Hạ Ngôn, tôi đi ngủ trước!"
Hạ Ngôn đứng ở đằng xa, nhìn nơi cô đi qua, khóe miệng nhếch lên thành một vòng cung.
Chỉ thấy Tích Niên bước nhanh về phía phòng nghỉ, nếu biết rõ anh cũng ở bên ngoài thì cho dù có đánh gãy hai đùi cô, cô cũng không bước ra một bước.
Lúc bước được vài bước, cô đột nhiên dẫm phải một thứ gì đó thô ráp, đá sao? Chỉ nghe tiếng lạch cạch vang lên.
m thanh gì đây? Cô giẫm hư cái gì rồi sao.
"Đừng nhúc nhích." Hạ Ngôn đứng cách đó không xa, nói.
Tích Niên không nhúc nhích mà chỉ quay phắt đầu sang chỗ khác: "Anh biết tôi vừa mới giẫm lên cái gì sao?"
"À… cô chỉ cần đứng yên là được."
"Bất động? Chẳng lẽ anh muốn tôi cứ đứng đây cả đêm sao?" Chân của cô còn giẫm lên cái gì đó thô ráp, rốt cuộc là cái gì?
"Nếu như cô muốn về đi ngủ đến vậy thì cứ nhấc chân lên đi."
"Nhấc chân lên sẽ như thế nào?"
"Có trò vui."
Tích Niên híp mắt, dửng dưng nhấc cái chân giẫm phải thứ gì thô ráp lên. Ngay lúc cô vừa mới nhấc chân lên thì nghe được tiếng ùng ục.
Ngau sau đó!
Rào! Rào! một dòng nước lớn phóng thẳng lên. Tiếng nước ầm ầm, không ngừng tuôn trào, mà cô lại đứng ở giữa suối nước.
Nước bắn vào người cô, khiến toàn thân cô ướt nhẹp trong tích tắc, khuôn mặt của Tích Niên trở nên tái nhợt, có nhầm không vậy? Sao lại là đài phun nước.
Đứng chính giữa đài phun nước, cô giống như một cái tượng điêu khắc bị nước bắn vào không ngừng.
Nguồn nước như bão táp dừng lại sau vài giây, nhưng lúc này Cố Tích Niên đã biến thành một con chuột lột ướt sũng rồi. Cơ thể cô đẫm nước, tóc cũng rối tung, dính chặt lại với nhau, nước rơi tích tách trông chật vật phải biết.
Tích Niên giơ tay lên, mặt không đổi.
Tính lau mặt của mình, mặc kệ bàn tay toàn nước, cô dần mở to mắt, đôi mắt tràn đầy nỗi tức giận.
"Anh biết rõ tôi dẫm lên công tức của đài phun nước mà không nói cho tôi?" Môi răng của cô run rẩy, thì ra thứ cô dẫm phải chính là công tắt của đài phun nước, cái sân chết tiệt này, sao lại thiết kế đài phun nước như vậy? Không sợ khách đi ngang qua rồi dẫm lên, nước bắn tung tóe lên người sao?
Anh vẫn bình tĩnh như không có việc gì, đứng đằng xa nói: "Tôi đã nhắc nhở cô không được nhấc chân rồi."
"Vậy sao anh không nói với tôi rằng đây là đài phun nước? Nếu như anh nói cho tôi biết đây là đài phun nước, cho dù anh có đánh chết tôi, tôi cũng không nhấc chân!" Cô giống như con sư tử xù lông, cơ thể run rẩy, nước nhiễu tí tách.
"Vậy thì chẳng còn gì là thú vị nữa?" Anh hỏi.
Câu hỏi đập tới khiến trái tim cô suýt chút nữa vỡ tan, quả nhiên người đàn ông này cố ts, đúng là vẫn khiến cho người ta tức giận như năm năm trước! Đôi môi run rẩy khẽ mở: "Hành vi của anh đúng là quá ác độc." Nhạt nhẽo, nhạt nhẽo! Cô thật sự không kìm được mà muốn mắng người đàn ông là là tên nhạt nhẽo.
Tích Niên không ngừng dùng tay vuốt tóc mình, còn có bộ quần áo đẫm nước trên người, lúc này phải tắm rửa sạch sẽ lại thôi. Vốn dĩ miệng vết thương vẫn chưa khá lên được, nên cô vẫn luôn không dám đụng vào nước, bây giờ thì hay rồi, biến thành con chuột lột.
"Yên tâm, nước này đã được lọc kỹ rồi, không khiến miệng vết thương của cô nhiễm trùng được đâu."