Một giây trước còn đang hồi hộp đặt câu hỏi, giây sau đã ngủ được luôn? Bé con xem ra cũng mệt rồi, a… nhìn theo góc độ khác, đứa nhỏ này còn rất có trách nhiệm của đàn ông đấy.
Miệng Hạ Ngôn nhếch lên nở nụ cười, anh thấy khá thích đứa trẻ này đấy.
Người làm đứng ở phòng khách ngạc nhiên mở tròn mắt. Nhỏ giọng nói với người làm đứng bên cạnh: “Này này này, cô vừa rồi có thấy không? Cậu chủ cười với đứa trẻ kia đấy.”
“Không thể nào? Cậu chủ có vẻ không phải người thích trẻ con mà?”
“Chả biết nữa. Đã thấy cậu chủ ở chung với trẻ con bao giờ đâu.”
Hai người làm thì thầm to nhỏ, Hạ Ngôn lạnh giọng nói: “Hai cô tới đây, ôm đứa nhỏ này lên phòng cho khách ngủ.”
“Dạ vâng.”
Người làm gật đầu, không khỏi thầm cảm thán, có vẻ cậu chủ đúng là khá dịu dàng với đứa nhỏ này nhỉ?
Cố Tích Niên ngủ trên giường cả một ngày, mãi tới chập tối giờ ăn cơm, mới có động tĩnh. Mắt nhắm chặt, con ngươi khẽ xoay, trong đầu dường như cong vang lên tiếng khóc của con trai.
Tiểu Hoại…
Tiểu Hoại…
Đừng sợ, mẹ ở đây!
Tiềm thức hiện ra trong đầu, cô mở choàng mắt: “Tiểu Hoại!” Sau đó ngồi bật dậy, xương khớp trên người kêu lên “răng rắc”.
Trước mắt còn hơi mông lung, dần dần, tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn. Cô nhìn quanh, đây là đâu? Căn phòng hoa lệ, bày trí rất có phong cách, rõ ràng không phải nhà của cô.
Cúi xuống nhìn cơ thể mình, đã thay quần áo sạch sẽ, trên người cũng được băng bó cẩn thận, chẳng lẽ là bệnh viện sao?
Nhưng chỗ này trông chẳng giống bệnh viện tí nào?!
“Cô gái, cô tỉnh rồi à?” Vài cô gái đi từ cửa vào, họ mặc đồ người làm.
“Các cô à?” Dễ nhận thấy họ là người làm ở đây, nhưng đây là đâu? Câu hỏi có quá nhiều, cô không kịp hỏi từng câu một, chỉ vội vã hỏi: “Tiểu Hoại, Tiểu Hoại đâu rồi? Con của tôi đang ở đâu?”
Người làm bước nhanh tới bên giường: “Cô đừng lo, con trai cô không có làm sao hết, cậu ấy đang ở phòng khách bên dưới.”
Nghe vậy Tích Niên thở phào nhẹ nhõm, con trai ổn là tốt rồi, cô sợ nhất là, con trai chịu
Bất cứ tổn thương gì.
Thở hắt một hơi nói: “Đây, đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây?”
Người làm nói: “Là cậu chủ đưa cô về đây.”
“Cậu chủ của các cô? Đưa tôi và Tiểu Hoại về đây? Còn chữa trị cho tôi?” Tích Niêu nghi ngờ nhíu mày lại, là người tốt bụng nào đã cứu cô?
Trong ký ức chỉ nhớ, cô lê cơ thể nhếch nhác khó khăn đi tới nhà trẻ, nhưng khoảnh khắc nhìn này con trai thì cạn kiệt sức lực, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Không lẽ khi đó, có người qua đường tốt bụng đã cứu cô sao?
“Phải.” Người làm gật đầu.
Tích Niên tung chăn ra, ngã từ trên giường xuống.
“Thưa cô, sức khoẻ cô vẫn chưa hồi phục, đừng cử động mạnh!” Người làm vội đỡ người Tích Niên dậy.
Tích Niên cử động thử chân, cơ thể vẫn còn đau nhức, nhưng chưa đến nỗi không cử động được: “Không sao, tôi có thể, tôi muốn đi gặp con trai tôi.”
“Cô vẫn nên nằm nghỉ đi, cả người cô toàn vết thương sao xuống tầng được? Nếu không thì để chúng tôi đi gọi con trai cô lên thăm cô nhé?”
Tích Niên lắc đầu: “Không sao đâu, tôi hình như nằm rất lâu rồi, xương khớp trên người cứng ngắc, vận động một chút cũng tốt.”
“Cô đi được thật không đấy?”
“Được mà.”
“Tôi đỡ cô.”
Dưới sự dìu đỡ của người làm, cô bước từng bước tới cửa rồi ra ngoài, không chỉ là để gặp con, cô còn muốn biết, đây là đâu, rốt cuộc là ai đã cứu cô.
Vừa ra khỏi phòng ngủ, đập vào mắt là trang hoàng tráng lệ, nhìn qua là đủ thấy được sự nguy nga lộng lẫy ở ơi này, hành lang dài, bày biện theo phong cách Châu u, lộ ra vẻ hấp dẫn, mà lại hoa lệ vô cùng. Có thể thấy, chỗ này rất rộng, chủ của chỗ này có lẽ phải là một người rất có địa vị.
Liệu là ai đây?
Chậm rãi đi xuống cầu thang.
Lúc này, Cố Tiểu Hoại đang đọc sách trên sô pha ở phòng khách, nghe thấy tiếng động, cậu thuận tay bỏ sách xuống nhìn lên, liền rơi xuống người Tích Niên, cậu tức thì bỏ sách đứng dậy: “Mẹ! Mẹ dậy rồi à?”
Tích Niên đã đi xuống hết cầu thang rồi: “Ừ.” Gật đầu, sau đó nói với người làm dìu mình: “Cảm ơn các cô. Không cần nữa, tôi có thể tự đi được rồi.”
“Vậy được.” Người làm lúc này buông cánh tay Tích Niên ra.
Tiểu Hoại kích động chạy tới: “Mẹ, mẹ thấy sao rồi? Mẹ còn thấy chỗ nào không khoẻ không?” Dắt Tích Niên đi về phía sô pha.
Ngồi lên sô pha, cô hơi dựa người vào, để giảm bớt sức nặng cơ thế: “Mẹ không sao, cũng không đau nữa rồi.”
Cố Tiểu Hoại thở dài một hơi: “Mẹ, mẹ không việc gì là tốt rồi, mẹ dọa con sợ chết đi được.” Nhớ lại tình huống tối hôm qua, cậu tới giờ chân vẫn run run, quá đáng sợ, cậu lo chết mất.
“Đúng rồi, Tiểu Hoại, đây là… đâu?”
“Đây ấy ạ! Mẹ, mẹ có nhớ mấy hôm trước có cái chú đẹp trai kia va phải con không?”
“Ừ.” Tích Niên gật đầu.