Khóe miệng Cố Tiểu Hoại giật giật: “Đọc sách? Mẹ, chắc không phải mẹ định bán con đi đấy chứ?”
Cô không nhịn được cốc nhẹ lên trán cậu bé một cái: “Nói vớ vẩn cái gì đấy? Bán con đi có thể đáng mấy đồng tiền, ăn một bữa cơm còn không đủ đinh răng nữa.”
Tiểu Hoại cười cười, vuốt bụng: “Đói xẹp bụng rồi.”
“Đi, ăn cơm trước.” Kéo con trai mình đi thẳng vào một nhà hàng bên cạnh.
Gọi đồ ăn xong, hai mẹ con ngồi đối diện nhau, Tiểu Hoại vẫn ôm bụng, đói đến mức bụng kêu ọc ọc, ngồi trên ghế, đôi chân đung đưa qua lại, cằm cũng nằm sấp trên bàn, khóe miệng nhịn không được nhỏ nước miếng: “Mẹ ơi, con vừa nhìn thấy bên ngoài hình như có bán kem. Con có thể mua một chút đồ để ăn trước không?”
Cậu bé đáng thương nhìn Tích Niên, hai mắt phát ra sóng điện cầu xin, cầu được đồng tình, cầu được thương xót.
Không cưỡng lại được đứa con giống mèo nhỏ tham ăn này, cô nói: “Được rồi, mẹ sẽ mua với con.”
Hai mắt Cố Tiểu Hoại lập tức phát sáng, giống như nhìn thấy vùng đất mới vậy, cậu bé vỗ vỗ da gấu, làm ra tư thế nam tử hán đại trượng phu: “Không cần, con có thể tự đi được, đây đều là chuyện nhỏ.”
Từ trước đến nay, Tích Niên vẫn luôn rất yên tâm với đứa con trai này của mình, tuy rằng tuổi tác không lớn, nhưng lá gan lớn, lăn lộn với Ly Minh như vậy, tính độc lập cũng không phải thổi phồng, lấy tiền từ trong túi ra đưa cho cậu bé: “Nè, cho con tiền, mua đồ rồi nhanh chóng quay về nha. Lát nữa lên món thì phải ăn cơm đó.”
“Vâng.” Cố Tiểu Hoại nhận lấy tiền, chạy lon ton ra ngoài.
Ven đường, tiêu cự hai mắt cậu đều dán ở tiệm kem cách đó không xa, liếm liếm khóe môi, chạy bước dài muốn xông tới. Bởi vì nhảy quá nhanh, đinh một tiếng, đồng xu trong túi quần rơi ra, lăn ra đường...
Tiểu Hoại thông minh lập tức chú ý tới đồng xu rơi ra, đều nói cày đồng đang buổi ban trưa, dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần. Đây đều là tiền mồ hôi nước mắt của mẹ!
“Tiền của mình!” Hai mắt Tiểu Hoại nhìn chằm chằm đồng xu đang lăn đi, vội vàng đuổi theo đến trên đường, cậu bé hoàn toàn không chú ý tới, phía trước có một chiếc xe đang phóng nhanh tới.
Tự mình nhặt đồng xu, lúc này cái đầu nhỏ mới ngẩng lên, chỉ thấy một chiếc xe thể thao màu đen lao thẳng tới: “A!”
“Két...” Ngay sau đó xe phanh gấp, đáng tiếc vẫn đã quá muộn, đầu xe đâm thẳng vào cơ thể nhỏ bé của cậu.
Một tiếng phanh vang dội, chỉ thấy cơ thể nhỏ bé kia bị đụng văng ra xa mấy mét, lăn trên mặt đất...
Sự việc này xảy ra quá nhanh, gần như làm cho thời gian đình trệ trong nháy mắt, trên chiếc xe màu đen xa hoa, người lái xe càng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
“Sao lại dừng xe?” Từ ghế sau truyền đến giọng nói lạnh lẽo.
“Tổng giám đốc Hạ, hình như chúng ta đụng phải… đụng phải một cậu bé.” Người lái xe run rẩy nói. Nuốt vài ngụm nước bọt, xuyên qua tấm kính chắn gió trước xe, nhìn cậu bé ngất lịm trên đường trước mặt, hai chân bị dọa đến phát run, chắc không phải đụng chết rồi chứ?
Ngồi phía sau xe sang trọng, Hạ Ngôn buông tài liệu trong tay xuống, trên người anh mặc bộ vest, thân hình vô cùng cao và gọn, mái tóc màu nâu, đôi mắt màu xanh giống như biển rộng xanh biếc, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, đó là một gương mặt chắc chắn làm cho nữ sinh thét chói tai. Hơn nữa, ở trên người anh tản ra chính là khí thế lạnh lùng cao ngạo như vương giả!
“Đụng vào một đứa trẻ?” Hạ Ngôn nhướng mày.
“Vâng, vâng ạ Tổng giám đốc Nam Cung, chuyện này, phải làm sao bây giờ?” Người lái xe run rẩy nói.
Đôi mắt xanh của anh lạnh lẽo, đi xuống xe, một đôi con ngươi sắc bén rất nhanh rơi xuống trên người Cố Tiểu Hoại đang nằm ở phía trước. Người lái xe cũng xuống xe theo, giành trước một bước đến bên cạnh Tiểu Hoại.
“Sao rồi?” Hạ Ngôn chậm rãi đi qua.
Người lái xe càng lo lắng hơn: “Vẫn còn thở, hình như chỉ ngất xỉu, không biết thế nào.”
Anh đi đến bên cạnh đứa trẻ, ánh mắt lạnh như băng nhìn Tiểu Hoại nằm trên mặt đất, mắt xanh híp lại, trong ánh mắt càng u ám hơn .
Trong phòng ăn, một bàn thức ăn đều đã được phục vụ đầy đủ, một tay Cố Tích Niên chống cằm đặt lên bàn, Tiểu Hoại đang làm cái gì vậy? Đã lâu lắm rồi vẫn chưa trở về. Không phải nhìn thấy chị gái xinh đẹp nào đó rồi đi theo người ta về nhà chứ? Thằng nhóc kia thật sự làm ra được loại chuyện này.
“Này, anh nghe nói chưa? Bên ngoài hình như vừa xảy ra một vụ tai nạn xe hơi.”
“Đúng vậy! Hình như đâm vào một đứa trẻ. Không biết đó là con cái của nhà ai nữa! Cũng không tìm được bố mẹ, thật đúng là, sao có thể để cho đứa trẻ đứng một mình trên đường phố vậy, quá nguy hiểm.”
“Đúng vậy, đứa nhỏ kia thật đáng thương, nghe nói bị đụng văng xa mấy mét, cũng không biết xảy ra chuyện chưa.”
Một số nhân viên phục vụ trong nhà hàng bắt đầu nhiều chuyện bàn tán.
Cố Tích Niên ngẩn người, cơ thể cũng cứng đờ theo, sắc mặt dần dần trở nên tái nhợt, tai nạn xe cộ? Một đứa trẻ? Tiểu Hoại! Chết rồi, Tiểu Hoại vẫn chưa trở về, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Cảm giác căng thẳng nhanh chóng trào dâng, cô đứng dậy, bước chân lao tới bên cạnh mấy người phục vụ vừa bàn tán kia: “Hai người vừa nói cái gì? Có đứa trẻ nào bị đụng trúng ngoài đó sao?”
“Còn không phải sao?” Tuy rằng nhân viên phục vụ bị sự kích động của Tích Niên dọa sợ, có điều cũng gật đầu.
Tích Niên trong lòng căng thẳng theo: “Là... đứa trẻ đi cùng tôi lúc nãy sao?”
“Cái này, cái này tôi không biết nữa, tôi cũng không chú ý, chỉ là nghe nói, có điều hình như là một cậu bé.”
Một cậu bé? Nói như vậy khiến cô càng thêm căng thẳng, cơ thể sắp đứng không vững, không nhịn được ngón tay run rẩy, cô xoay người chạy ra ngoài phòng ăn.
“Ôi, thưa cô, cô còn chưa trả tiền đâu!” Người phục vụ vội vàng đuổi theo.
Cố Tích Niên đã gấp gáp đến sắc mặt tái nhợt, ngay cả đôi môi đỏ mọng màu đào kia cũng không còn màu sắc, cô run rẩy móc ví tiền ra, mặc kệ bao nhiêu tiền, tùy tiện lấy ra mấy trăm nhét qua.
“Tiểu Hoại...”