"Cậu lái tới đây đi, tớ đợi cậu ở đây."
"Tớ lái cái gì chứ, khó khăn lắm mới gặp được cậu một lần, chắc chắn là cậu lái rồi!" Trương Tiểu Quy dựa vào bên cạnh xe mô tô, lấc cấc cầm mũ bảo hiểm lè lưỡi.
Tích Niên bước tới: "Nửa năm rồi tớ không lái xe mô tô, cậu yên tâm à?"
"Cậu nói gì vậy hả? Cậu lái xe mà tớ còn không yên tâm à?! Trước đây kỹ thuật lái xe của cậu bỏ xa tớ mấy con đường luôn đấy!" Trương Tiểu Quy nhướng mày, không sai, cô ấy đúng là đại ca của băng đảng Phi Xa, nhưng các đàn em của cô ấy người nào người nấy đều gọi Tích Niên là chị Niên, nhưng không phải là dựa vào quan hệ với cô ấy nên mới như vậy. Thực ra… kỹ thuật lái xe của Tích Niên là tốt nhất trong băng đảng Phi Xa của bọn họ, vì vậy đám đàn em mới gọi Tích Niên là chị Niên. Thực lực rất mạnh!
“Cậu yên tâm là được.” Tích Niên cũng không nghĩ nhiều, chỉ coi như một loại vui đùa giữa bạn bè với nhau thôi, cầm mũ bảo hiểm thành thục ngồi lên xe mô tô.
Xe mô tô Harley của Trương Tiểu Quy là phiên bản giới hạn, trông vô cùng chói mắt, cô ấy ngồi phía sau kích động hét lên: "Niên Niên xông lên!"
Đội mũ bảo hiểm vào, chân đạp lên chân ga, hơi rướn người về phía trước, hai tay đặt lên tay lái của xe mô tô, trông như một nữ tướng quân vậy.
Vặn ga, động cơ phát ra âm thanh rất giòn giã, ngay sau đó, chiếc xe mô tô lao đi như tên lửa, khiến cho những học sinh vừa mới tan học đi ra khỏi trường người nào người nấy đều hét lên.
Mô tô rẽ trái rẽ phải, tốc độ như gió lướt qua đám người, nhưng lại không đụng vào bất kỳ ai, thể hiện nên một từ, kỹ thuật!
Trương Tiểu Quy ngồi ở phía sau, không thèm giữ chặt bất cứ thứ gì, thay vào đó mở rộng hai tay và hét lên đầy phấn khích.
"Lại là Trương Tiểu Quy sao? Cô ấy lái xe nhanh quá!" Bạn học tan học kinh ngạc nói: "Không hổ danh là băng đảng Phi Xa, lợi hại quá!"
"Đúng vậy, hôm nay hình như lái nhanh hơn trước đây, đúng là xuất thần nhập quỷ, thật đáng sợ."
Mấy người đang xì xào.
Một học sinh khác xen ngang vào: "Nhưng, hình như có hai người đang ngồi trên xe mô tô thì phải? Trương Tiểu Quy là người ngồi phía sau phải không?"
Nhắc tới thì mấy người mới phản ứng lại: "Hình như là vậy á, vậy thì ai lái xe thế? Ai trong trường chúng ta lại có quan hệ tốt với Trương Tiểu Quy như vậy chứ, hơn nữa lái xe lại ngầu như vậy?"
Lại có một người khác xen vào: "Tôi vừa nhìn thấy… người lái xe trông hơi giống Cố Tích Niên."
"Cố Tích Niên?"
"Cố Tích Niên, người từng đối đầu với chủ tịch hội học sinh, Trương Manh á?"
"Cố Tích Niên, người có thành tích học tập đứng đầu đấy à?"
"Không phải cô ấy bị trường đình chỉ học rồi sao? Tôi nghe nói Trương Manh - cựu chủ tịch của Hội sinh viên chết là vì bị cô ấy giết đấy. Đáng sợ quá!"
"Vậy sao?"
Ngôi trường này không biết đã bao lâu không ai bán tán về cái tên Cố Tích Niên rồi, nhưng tên của Tích Niên đã từng gây chấn động trong trường. Mặc dù cô không thường xuyên đến ngôi trường này, nhưng những việc làm của cô ấy đã rung chuyển trời đất từ lâu rồi!
Tích Niên lái xe đến tận căn hộ riêng của Trương Tiểu Quy.
"Phê quá! Tích Niên, không ngờ nửa năm cậu không lái xe nhưng bây giờ vẫn là bảo đao chưa mòn!" Trương Tiểu Quy vỗ vai bạn mình.
"Đã không quen tay rất nhiều rồi."
"Như thế này rồi mà cậu còn bảo là không quen tay á? Tớ sắp khóc đến nơi rồi! Tớ không hiểu, tại sao trên đời này lại có người như cậu, thật không công bằng!" Trương Tiểu Quy vừa nói vừa mở cửa căn hộ.
So với một ngôi nhà sang trọng, Trương Tiểu Quy vẫn thích căn hộ nhỏ này hơn. Ở đây cô ấy không bị ràng buộc và không có bất cứ điều gì hạn chế tự do, vì vậy cô ấy rất thích.
Nằm xuống ghế sô pha, Trương Tiểu Quy hất giày đi và lẩm bẩm một mình: "Người ta học lái xe cũng phải mấy năm mới có thể có kỹ thuật, cậu thì sao? Học gì biết nấy, lúc trước học chơi xúc xắc, chỉ một tuần là cậu học được rồi, một tháng là đã vượt qua tớ. Học lái xe một tháng là biết, một năm đã vượt qua tớ. Thật không công bằng, thật không công bằng." Chơi xấu lăn đi lăn lại trên ghế sô pha, cùng nhau lớn lên từ nhỏ, Trương Tiểu Quy biết tất cả về Tích Niên, cũng biết rằng người bạn thân thiết này biết rất rõ người chị em tốt của mình này là một thiên tài không biết chỉ số IQ đạt đến mức bao nhiêu, học gì cũng không mất bao lâu đã biết.
Ví dụ, trước đây khi còn đi học không phải có rất nhiều môn học sao, cái gì mà câu lạc bộ tennis, câu lạc bộ nhảy, đối với Tích Niên mà nói đúng là dễ như trở bàn tay, cho dù là mới gia nhập mấy ngày cũng có thể hoàn toàn hòa nhập vào, nếu như gia nhập một hai tháng thì tuyệt đối sẽ trở thành học sinh khá giỏi.
Tuy nhiên, do tính cách của Niên Niên, trước này không bao giờ khoe khoang bốc phét, luôn cẩn thận làm việc của mình, không hề kiêu ngạo, cô giống như một cái bóng vậy, rất ít khi bị người khác phát hiện ra điểm sáng. Nhưng một khi phát hiện ra điểm sáng, bạn sẽ phát hiện ra rằng trên người cô toàn là bảo vật, nhất là bộ não thông minh kia.
Đợi đã…
Mặc dù nói như vậy, nhưng thiên tài cũng có lúc phải bó tay, dù Tích Niên học mọi thứ rất nhanh, nhưng vẫn có một số thứ không làm khó thiên tài, chẳng hạn như nấu ăn, dù có học thế nào thì Niên Niên cũng không học được, có làm ra được thì cũng chẳng ngon là mấy. Trên thế giới này đại khái vẫn còn rất nhiều thứ Niên Niên không thể nào học được đúng không. Nhưng Trương Tiểu Quy luôn tin rằng so với thứ không học được, những thứ mà Niên Niên học được nhiều hơn gấp mấy lần.
Đây là sự hiểu biết của bạn thân.
“Cậu đang nghĩ gì vậy?” Tích Niên lay Trương Tiểu Quy.
"Không có gì, phải rồi, Niên Niên, cậu có chuyện gì gấp sao?"