Bước chân của Cố Tích Niên dừng lại, cũng không quay đầu lại: "Thừa Quang, tôi rất cảm ơn anh trong thời gian này vẫn luôn giúp đỡ tôi, nếu không có anh thì bây giờ tôi cũng không biết sẽ như thế nào nữa. Nhưng mà, chuyện của tôi thì tôi nhất định sẽ tự mình xử lý tốt, anh đừng nhúng tay vào, cũng đừng lo cho tôi. Thả Tô Gia Hân ra đi, ân oán của tôi với cô ta thì tôi sẽ tự xử lý."
"Tích Niên, anh biết em không muốn liên lụy đến bất kì ai, nhưng anh nghĩ em cũng biết không phải em liên lụy anh mà là anh khao khát em có thể trở lại bên cạnh anh." Ánh mắt của Thẩm Thừa Quang vô cùng dịu dàng.
"Chuyện đó không thể nào đâu."
"Anh biết em sẽ nói như vậy mà." Thẩm Thừa Quang lại cười cười, anh đã quá hiểu cô gái này rồi, một tay chống cằm: "Tích Niên, lần này gọi em tới đây là để em lựa chọn."
"Tôi không muốn lựa chọn cái gì hết, Thừa Quang, anh đừng xen vào chuyện của tôi nữa." Cô nắm chặt bàn tay.
"Em phải lựa chọn, nếu không bây giờ em cũng không thể đi ra khỏi nhà hàng này đâu." Thẩm Thừa Quang nói.
Cô tin rằng chắc chắn những lời này không phải là Thẩm Thừa Quang sẽ thuận miệng nói, nói cô không thể đi thì chắc chắn không thể đi, cô xoay người nhìn về phía anh: "Muốn tôi lựa chọn cái gì?"
"Một, rời khỏi Hạ Ngôn. Hai, đi với anh."
Cái này mà lựa chọn gì chứ, Tích Niên có chút bất lực nhìn Thẩm Thừa Quang: "Cái này vốn không phải sự lựa chọn mà, rõ ràng cả hai đều giống nhau." Nếu có thể thì cô cũng muốn thoát khỏi Hạ Ngôn, nhưng mà nếu có thể… thật sự có kết cục như vậy sao?
"Ha ha… Lựa chọn gì chứ, anh chỉ nói giỡn với em thôi mà, tới ăn cơm trước đi." Thẩm Thừa Quang mỉm cười vẫy tay với cô.
Những lựa chọn vừa rồi thật sự là nói giỡn hay sao? Tích Niên vừa đi qua vừa nghĩ, cô ngồi ở giữa bàn ăn, bên trái là Thẩm Thừa Quang, bên phải là Tô Gia Hân.
Tô Gia Hân vẫn không hé răng, cúi đầu xuống, cô ta cũng tự biết được, có Thẩm Thừa Quang ở đây, cô ta mà nói chuyện thì chính là muốn tìm chết, còn không bằng ở đây tiếp tục chờ Ngôn tới cứu cô ta.
Thẩm Thừa Quang cầm lấy đôi đũa, gắp một miếng từ món mà Tích Niên thích ăn nhất rồi đặt trong bát cô: "Đây là món em thích ăn nhất, ăn nhiều một chút."
"Anh còn nhớ à?"
"Đương nhiên, chuyện của em, anh đều nhớ cả." Thẩm Thừa Quang thuận miệng nói.
Tích Niên có hơi xấu hổ, cô cau mày rồi nói sang chuyện khác: "Anh mời tôi tới đây ăn cơm thì sao phải để cho cô ta tới đây nữa?"
Trực tiếp đi vào vấn đề chính, cho dù là Cố Tích Niên hay là Thẩm Thừa Quang thì cũng đều nhìn về phía Tô Gia Hân…
Tô Gia Hân cũng từ từ ngẩng đầu lên: "Tôi cũng không muốn tới đây đâu, nếu có tôi ở đây, các người sẽ không ăn cơm nổi thì có thể thả tôi ra mà. Còn chuyện bắt cóc tôi lần này, tôi cũng có thể bỏ qua như trước, cho nên…"
"Cho nên? Cho nên cái gì hả? Còn muốn chạy sao? Cô Tô, đến nơi này rồi thì cô cảm thấy mình còn có thể đi được sao?" Một tay Thẩm Thừa Quang chóng cằm, nhàn nhã tự tại mà nhìn Tô Gia Hân.
Tô Gia Hân thực sự sợ hãi Thẩm Thừa Quang, không dám mở miệng nói gì nữa.
Tích Niên đã sớm biết Tô Gia Hân chỉ là một người sợ mạnh hiếp yếu, cô cười cười nói: "Thừa Quang, tôi không có tâm trạng ăn cơm, tôi chỉ muốn biết, mục đích của anh là gì."
Thẩm Thừa Quang cũng mỉm cười, anh ấy không nhanh chậm lấy một thứ từ trong quần áo ra, khi thứ đồ được lấy ra lọt vào trong mắt hai người…
"Thừa Quang, sao… sao anh lại có thứ này hả?" Cố Tích Niên kích động đến mức đứng dậy, súng lục, đó không phải là súng lục hay sao? Sao Thẩm Thừa Quang lại có thứ đồ lấy mạng người khác thế này.
Thẩm Thừa Quang không nóng không vội đứng dậy, cầm một bàn tay của Tích Niên, sau đó đặt khẩu súng lục trong tay mình vào trong lòng bàn tay cô: "Anh biết, em không muốn anh làm xáo trộn chuyện của em nữa, không muốn để anh giải quyết thay cho em hết. Cho nên anh bắt cô ta đến cho em đây… Tích niên, giết cô ta đi."
Đôi mắt diều hâu trở nên sắc bén, liếc mắt nhìn Tô Gia Hân.
Tô Gia Hân sợ tới mức thiếu chút nữa lăn xuống từ trên ghế, cô ta đứng dậy hô lớn: "Giết người là phạm pháp, các người không thể làm như vậy được, đừng giết tôi, đừng giết toi mà."
Cố Tích Niên đưa mắt nhìn vũ khí trong tay, súng ư? Cho tới bây giờ cô cũng chưa từng sử dụng thứ đồ vật này, ngay cả nổ súng như thế nào cũng không biết thì sao có thể giết người được?
"Thừa Quang, tôi không thể làm điều này được, dù tôi hận cô ta nhưng không cần phải giết cô ta." Cô muốn trả súng lại cho Thẩm Thừa Quang nhưng Thẩm Thừa Quang lại lui về sau vài bước.
"Tích Niên, tuy rằng anh không ở cạnh em nhưng ngay cả anh cũng đều biết rằng, người phụ nữ tên Tô Gia Hân này vẫn luôn muốn tìm cách giết em. Hôm nay, nếu em không giết cô ta thì ngày mai cô ta sẽ giết em."
"Không! Sẽ không đâu, Cố Tích Niên, tôi sẽ không giết cô, sao tôi lại có thể giết người được? Ngay cả con kiến mà tôi cũng không dám giết nữa. Cô hãy tin tôi, đừng làm vậy mà." Tô Gia Hân hoảng sợ cầu xin.
Tích Niên xoa con mắt mình, đương nhiên cô sẽ không tin những lời này của Tô Gia Hân, bàn tay đang nắm khẩu súng lại càng chặt hơn.
Mà Thẩm Thừa Quang lại rời khỏi bàn ăn, đi đến sô pha ở bên cạnh mà ngồi xuống, anh ấy dựa một tay vào ghế sô pha, lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa, nhả một hơi khói ra.