Thượng Quan Sở lẳng lặng nhìn Diệp Thanh Linh nói chuyện, nhìn sắc mặt tái nhợt của Mễ Lam Nhi. Không biết qua bao lâu, anh chỉ biết bác sĩ đến xem hai lần, y tá đến đổi thuốc vài lần. Anh nhìn nhìn thời gian đã 9 giờ. Từ giữa trưa đến bây giờ cũng đã 10 mấy tiếng, Diệp Thanh Linh không có ăn cơm, nước cũng không uống một ngụm chỉ nói nói như vậy.
"Thanh Linh, chúng ta trở về đi!" Thượng Quan Sở khuyên nhủ.
"Em đi rồi, Lam Nhi phải làm sao bây giờ?" Diệp Thanh Linh thì thào tự nói.
"Anh sẽ phái người đến chăm sóc Lam Nhi, hơn nữa Tiền Nguyên cũng sẽ đến nhanh thôi" Nhìn cô không ăn không uống ngồi bên giường Mễ Lam Nhi như vậy anh rất là đau lòng.
"Đợi Tiền Nguyên đến em sẽ đi" Diệp Thanh Linh ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Sở, thực sự nói.
"Nhưng mà em một ngày chưa ăn gì rồi, đói bụng làm sao bây giờ?" Thượng Quan Sở cau mày nói.
Vậy đến khi nào, anh còn muốn hỏi cô có đói bụng không, thanh âm lạnh lùng nói: "Đừng khẩn trương, trong bụng em còn không có con trai bảo bối của Thượng Quan Sở anh, không đói."
Thượng Quan Sở sắc mặt nhất thời trắng bệch, đặc biệt oan uổng nhìn Diệp Thanh Linh giải thích: "Thanh Linh, anh không có ý này."
"Nếu Mễ Lam Nhi có thể tỉnh, anh có ý gì cũng được." Diệp Thanh Linh nhìn Thượng Quan Sở một cái thản nhiên nói.
"Khương Thừa có lẽ có biện pháp." Thượng Quan Sở nhíu mi nói.
Vừa nghe Khương Thừa có lẽ có thể làm Mễ Lam Nhi tỉnh lại, Diệp Thanh Linh vội la lên: "Sao anh không gọi anh ta về?"
"Nghe nói hắn lên thành phố tìm thầy thuốc học châm cứu, đã một tháng, một chút tin tức về Khương Thừa cũng không có, một tháng này tựa như bốc hơi khỏi nhân gian rồi." Đối với chuyện ấy, Thượng Quan Sở đã kêu Tô Phi gắng sức đi thăm dò Khương Thừa ở đâu.
"Khương Thừa chưa nói học châm cứu với ai?" Một người đàn ông to lớn đột nhiên mất tích, quả thật khả nghi.
"Hắn cho tới bây giờ đều làm theo ý mình, đến nơi nào chưa bao giờ nói với ai nhưng thế nào cũng không gặp nguy hiễm." Một thiên tài y học như vậy, mặc kệ là bạn bè hay là phía đối địch phương đều chỉ biết lôi kéo hắn.
Diệp Thanh Linh cau mày cúi đầu nghĩ nghĩ, nói: "Dịch Hiểu Huyên có biết không."
"Anh đi hỏi Thiếu Kiệt một chút." Thượng Quan Sở nói xong liền ra khỏi phòng bệnh.
"Không được." Diệp Thanh Linh gọi anh lại.
Thượng Quan Sở dừng chân, nhìn cô, chờ cô nói chuyện.
"Hỏi Dịch Thiếu Kiệt cũng vô dụng, anh tự mình đi tốt hơn." Diệp Thanh Linh thành khẩn đưa ra ý kiến.
Thượng Quan Sở nhìn Diệp Thanh Linh, nghĩ nghĩ nói: "Thanh Linh em không phải muốn anh đi bán sắc chứ?"
"Nếu như có thể, anh cũng nên thử xem." Diệp Thanh Linh nói xong nhìn về phía Mễ Lam Nhi vẫn nằm không nhúc nhích.
Thượng Quan Sở trên mặt lộ ra một nụ cười quái dị, nói: "Nếu có thể làm Mễ Lam Nhi tỉnh lại, bán sắc cũng đáng." Nói xong liền ra cửa.
Diệp Thanh Linh ngẩng đầu có chút đăm chiêu nhìn bóng dáng Thượng Quan Sở rời đi, sau đó quay đầu nói với Mễ Lam Nhi: "Mễ Lam Nhi, cô nhất định phải tỉnh lại. Tỉnh lại nhìn xem bộ dáng Thượng Quan Sở bán sắc như thế nào?" Cô biết Mễ Lam Nhi luôn luôn thích xem náo nhiệt.
Thượng Quan Sở rời đi không lâu, Tiền Nguyên vội vàng đi vào bệnh viện, dọc đường đi không biết đã vượt bao nhiêu đèn đỏ, dùng cách nhanh nhất để đến bệnh viện.
Tiền Nguyên vừa đến, Diệp Thanh Linh mới yên tâm ra phòng bệnh, nhìn vẻ mặt lo lắng của Tiền Nguyên, cô áy náy cúi đầu, như một đứa trẻ, nói: "Tiền Nguyên thực xin lỗi, tôi đã không chiếu cố tốt Mễ Lam Nhi." Đây là chuyện Tiền Nguyên trước lúc rời khỏi nhà họ Diệp phó thác cho cô, lúc đó cô cũng đáp ứng rồi, nhưng không bao lâu, cô lại làm cho Mễ Lam Nhi vì cứu mình bị thương, cô thế nào đối mặt được với Tiền Nguyên.
Tiền Nguyên mặt lạnh nghiêm, mắt nhìn Diệp Thanh Linh cúi đầu giải thích, nói: "Nếu như giải thích có thể giải quyết hết vấn đề, tôi nguyện ý nói 1000 lời xin lỗi." Nói xong liền vội vã vào phòng bệnh.
Thượng Quan Sở giúp Diệp Thanh Linh, nói: "Đi thôi, chúng ta trở về."
Diệp Thanh Linh thân thể run run, sắc mặt trắng bệt dọa người, ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Sở nói: "Chúng ta đi tìm Dịch Hiểu Huyên được không?"
Nhìn bộ dáng cô hồn lạc phách bay, Thượng Quan Sở không đành lòng cự tuyệt, "Được, chúng ta đi." Nói xong giúp đỡ Diệp Thanh Linh ra bệnh viện, đến nhà họ Dịch.
Đến nhà họ Dịch, Dịch Thiếu Kiệt cũng ở trong nhà, nhìn Thượng Quan Sở liền cười hỏi: "Thượng Quan sao lại đến đây?" Nghĩ Thượng Quan Sở anh một năm số lần đến nhà họ Dịch đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa mỗi lần đến đều là vì thăm bà nội. Đối với việc hôm nay Thượng Quan Sở đột nhiên đến, Dịch Thiếu Kiệt đương nhiên tò mò.
Thượng Quan Sở mở miệng liền hỏi, "Hiểu Huyên đâu?"
Dịch Thiếu Kiệt vừa nghe liền hiểu rõ ý đồ Thượng Quan Sở đến, hơn nữa nhìn thấy Diệp Thanh Linh từ trên xe xuống, hắn càng có thể xác định bọn họ là vì tìm Khương Thừa mà đến.
Thượng Quan Sở vừa hỏi vừa giúp Diệp Thanh Linh vào biệt thự nhà họ Dịch. Vừa vào cửa, chỉ thấy bà Dịch đặc biệt rãnh rỗi ngồi uống trà trên sô pha, nhìn thấy bà Dịch, Thượng Quan Sở cười tiến lên tiếp đón: "Bà nội Dịch, gần đây khỏe không?"
"Tốt, Tốt. Tiểu Bồ Đào hôm nay lại đến đây thăm bà nội?" Bà Dịch nét mặt già nua cười thành một đoàn, đứng dậy kéo Thượng Quan Sở ngồi trên sô pha, sau đó lại nhìn Diệp Thanh Linh nói: "Linh Linh gần đây khỏe không? Khi nào thì sinh cháu cho ta ôm một cái?"
Diệp Thanh Linh một lòng nghĩ chuyện Mễ Lam Nhi, một lòng nghĩ tìm Khương Thừa, thản nhiên trả lời: "Tôi tốt lắm, nhưng mà Mễ Lam Nhi không tốt."
" Nha đầu Mễ Lam Nhi kia làm sao vậy?" Mấy năm nay Mễ Lam Nhi làm trợ thủ của Thượng Quan Sở cũng đã tới nhà họ Dịch vài lần, Mễ Lam Nhi bộ dạng xinh đẹp, thông minh, thực làm bà nội thích. Bởi vậy bà Dịch vừa nghe Mễ Lam Nhi gặp chuyện không may liền đặc biệt quan tâm hỏi.
"Cô ấy trúng đạn, tuy nói mạng giữ được, nhưng hiện tại vẫn hôn mê." Thượng Quan Sở nói ra tình huống hiện tại của Mễ Lam Nhi.
"Khương Thừa cũng không có biện pháp?" Bà nội nói.
"Khương Thừa không biết chạy đi đâu, chúng cháu đến đây là xem Hiểu Huyên có biết Khương Thừa ở đâu hay không." Thượng Quan Sở nói.
"Chuyện này liền giao cho ta đi! Các cháu vẫn đừng nên đi hỏi." Bà nội đặc biệt khôn khéo, nhìn Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh hai người đều đến nhà họ Dịch, biết sự tình nghiêm trọng, liền tự động giúp đỡ.
"Cám ơn bà nội." Diệp Thanh Linh thấy có chuyển biến, khóe miệng lơ đãng xuất hiện một nụ cười nhợt nhạt.
"Ta đi hỏi một chút! Tiểu Bồ Đào, Linh Linh đừng có gấp." Bà nội dứt lời liền đi lên lầu.
Lão thái thái lên lầu trực tiếp mở cửa vào phòng Dịch Hiểu Huyên, nói: "Hiểu Huyên đang làm cái gì?" Thanh âm thực ôn nhu, bộ dáng thực hiền lành.
"Bà nội, không phải nói đừng làm phiền con?" Dịch Hiểu Huyên từ trên giường đứng lên, thanh âm ngọt ngào kêu.
"Sớm như vậy liền ngủ? Ngủ được sao?" Bà Dịch đối với hành vi của Dịch Hiểu Huyên tỏ vẻ hoài nghi.
"Anh không cho con ra ngoài con không ngủ thì làm gì chứ?" Dịch Hiểu Huyên bĩu môi thầm oán.
"Thiếu Kiệt không phải không cho con ra ngoài, mà là không cho con đi quấn quít lấy Tiểu Bồ Đào." Dịch bà nội nói.
Dịch Hiểu Huyên không nói lời nào, cứ như vậy lẳng lặng nhìn bà nội.
Bà Dịch tùy ý ngồi ở mép giường, nghiêm mặt nói: "Khương Thừa đi đâu vậy?"
"Con nào biết, hắn đi đâu có nói cho con." Dịch Hiểu Huyên ánh mắt lóe ra.
Bà Dịch trực tiếp chọc thủng lời nói dối của Dịch Hiểu Huyên, nói: "Đừng giả bộ, Khương Thừa đi không phải vì con sao, sao con lại không biết?"
"Con thật không biết." Dịch Hiểu Huyên nháy mắt không dám nhìn bà nội.
"Không biết không sao, chẳng qua có một số việc, ta đi nói cho Thiếu Kiệt biết." Bà Dịch vừa nói vừa đứng dậy ra ngoài.
Dịch Hiểu Huyên vừa nghe, nóng nảy. Vội hỏi: "Khương Thừa đến thành phố C."
Dịch bà nội dừng bước chân, nói: "Ở đâu?"
"Núi Lăng Không thành phố C." Dịch Hiểu Huyên không tình nguyện nói bổ sung.
"Tốt, đây mới là cháu gái ngoan của bà." Bà Dịch nói xong ra ngoài xuống lầu, trực tiếp đem tin tức Khương Thừa nói cho Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh.
Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh biết tin tức, nói thật nhiều câu cảm ơn với bà Dịch sau mới rời nhà họ Dịch.
Vừa ra khỏi nhà họ Dịch, Thượng Quan Sở liền đem tin tức Khương Thừa nói cho Ngô Vân, kêu hắn đi tìm Khương Thừa về.
Thành phố C không có người của bang Sở, bởi vậy Ngô Vân suốt đêm đặt vé máy bay tự mình đến thành phố C tìm Khương Thừa.
Tiền Nguyên vào phòng bệnh, nhìn Mễ Lam Nhi lẳng lặng nằm, anh ta không thể tin được một người vui vẻ lại biến thành như vậy. Đến gần bên người Mễ Lam Nhi, cầm tay tái nhợt, đau lòng vạn phần nói: "Lam Nhi, em tỉnh đi, anh là Tiền Nguyên, là Tiền Nguyên người em hận nhất, em mở mắt nhìn anh được không?" Cho dù là hận anh ta cũng không sợ, chỉ cần cô có thể tỉnh lại, bị cô mắng anh ta cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc.
Mễ Lam Nhi vẫn lẳng lặng nằm như vậy, tựa như đang ngủ, chỉ là sắc mặt tái nhợt 1 chút.
Anh ta nắm tay cô, tay bắt đầu run run lên, vẻ mặt thống khổ, tiếp tục nói: "Lam Nhi, anh biết em có thể nghe anh nói chuyện, anh biết mà."
"Em biết không? Ngày đó anh bị em đuổi ra khỏi nhà họ Diệp, anh một chút cũng không tức giận. Anh giận chính là ba anh, bởi vậy anh nôn nóng về thành phố C tìm ba anh lý luận. Ba anh không cho anh quen em, không cho anh cưới em, anh mới tức giận . Anh chọc tức ba, ba mới chứng nhận thân phận anh không cho anh rời nửa bước khỏi thành phố C."
Tiền Nguyên nghe điện thoại của Tô Phi gọi nói Mễ Lam Nhi trúng đạn rồi, tính mạng không biết như thế nào, anh ta bỏ chạy đến chỗ thị trưởng Tiền muốn chứng nhận thân phận. Nhưng thị trưởng Tiền lại không nghe lời con trai, thế nào cũng không cấp. Cuối cùng Tiền Nguyên ở trước mặt cha quỳ hai tiếng, mới lấy đến giấy chứng nhận thân phận, lấy xong liền vội vàng đến sân bay.
Tiền Nguyên nói xong, lâm vào ký ức.
"Anh biết em hận anh ngày hôm đó em thấy không phải là sự thật sao em không nghe anh giải thích?"
"Hôn lễ ngày đó, em rời đi xong, anh như nổi điên đi khắp nơi tìm em, nghe nói em ở 1 thị trấn nhỏ, anh liền đến nhưng anh đến đâu cũng không thấy em." Anh ta vừa nói, nước mắt cũng chảy xuống dưới.
"Anh cầm ảnh đi khắc nơi hỏi gặp rất nhiều người nhưng họ đều không thấy anh liền biết em tránh né anh." Nước mắt nóng bỏng Tiền Nguyên giọt trên tay tái nhợt của Mễ Lam Nhi.
Mễ Lam Nhi vẫn là lẳng lặng ngủ như vậy, vẫn không nhúc nhích.
"Nhưng anh vẫn không bỏ cuộc, nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn tìm em, không ngờ cuối cùng anh biết em làm trợ lý của thiếu gia Sở, bởi vậy anh bỏ chạy đến nhà họ Diệp tìm Thượng Quan Sở, hướng anh ta đòi người. Nhưng mà em không trở về thành phố C, em còn hận anh, anh muốn giải thích nhưng em không cho anh cơ hội."
Tiền Nguyên nói rất nhiều, nhưng là Mễ Lam Nhi vẫn là không có nửa điểm phản ứng. Tuy anh ta biết anh ta nói cô căn bản là không muốn nghe, nhưng anh ta muốn ở bên người cô nói chuyện, như vậy ở trong mơ cô mới không sợ hãi, mới không cảm thấy cô độc.
"Lam Nhi, em biết không? Kỳ thật anh không chán ghét em quấn quít anh. Khi đó, em cả ngày luôn cố ý vô tình xuất hiện trước mặt anh em nói là em vui kỳ thật anh cũng muốn nói là anh thích em. Nhưng là khi đó em còn nhỏ, bởi vậy anh mới mặc kệ em, mới có thể nói lời khó nghe với em. Kỳ thật ý anh không phải vậy." Tiền Nguyên nói xong, nghĩ đến khi đó cô đáng yêu, nghĩ đến khi đó cả ngày cô không có việc gì đi theo anh ta nói anh ta phải gả cho cô, trên mặt không tự giác lộ ra một nụ cười hạnh phúc.
Lúc lâu, Tiền Nguyên tiếp tục nói: "Ngày đó em nhất định nhìn thấy anh ôm Tử Di, bởi vậy mới tức giận rời đi! Ngày đó là Tử Di bỗng nhiên vọt vào phòng thay đồ của anh ôm anh, anh vốn muốn đẩy cô ấy ra, nhưng cô ấy nói cô ấy chóng mặt còn nói chết cũng không buông. Nhưng anh không đồng ý, còn đẩy cô ấy ra, nào biết cô ấy không buông, em bỏ chạy. Em trốn như vậy anh đã tìm em 3 năm rồi." Anh ta nói xong trên mặt lộ ra cười chua sót.
"Em tỉnh lại được không? Lam Nhi." Anh ta vẫn nói chuyện đến khuya, cuối cùng nắm tay cô ghé vào mép giường ngủ. Thẳng đến hừng đông y tá đến xem xét mới tỉnh lại.
Diệp Thanh Linh một đêm ngủ không yên, nhắm mắt lại lại thấy hình ảnh Mễ Lam Nhi bị thương. Trong mộng vài lần bừng tỉnh, luôn mơ thấy có người muốn đuổi giết cô, sau đó Mễ Lam Nhi luôn đột nhiên xuất hiện cứu cô, Mễ Lam Nhi trúng đạn rồi ngã xuống.
"Không cần, đừng cứu tôi." Trời tờ mờ sáng, mới vừa ngủ không lâu Diệp Thanh Linh lại kêu sợ hãi tỉnh lại.
"Thanh Linh, em làm sao vậy? Không có việc gì, không có việc gì, là nằm mơ, Mễ Lam Nhi không có việc gì, hiện tại có Tiền Nguyên chiếu cố." Thượng Quan Sở đau lòng ôm Diệp Thanh Linh vẻ mặt hoảng sợ từ trong mộng bừng tỉnh. Diệp Thanh Linh thật vất vả lấy lại tinh thần, thì thào tự nói, "Thì ra là mơ Mễ Lam Nhi không có việc gì là tốt rồi."
Diệp Thanh Linh tỉnh lại lại thấy cũng ngủ không được, đứng dậy rửa mặt chải đầu, tóc cột đuôi ngựa đơn giản phía sau. Bởi vì ngủ không tốt, toàn bộ đôi mắt đều đen.
"Mễ Lam Nhi thế nào? Ngô Vân tìm được Khương Thừa chưa?" Rửa mặt chải đầu xong, Diệp Thanh Linh hỏi.
"Mễ Lam Nhi vẫn mê man bất tỉnh, Ngô Vân rạng sáng 2 giờ lên máy bay, vừa mới tới núi Lăng không." Thượng Quan Sở trả lời.
"À." Diệp Thanh Linh trên mặt tràn đầy thất vọng. Nếu tỉnh lại chắc chắn sẽ tốt hơn.
"Đừng quá lo lắng, chúng ăn sáng xong sẽ biết tin tức của Khương Thừa." Thượng Quan Sở an ủi Diệp Thanh Linh, nhẹ nhàng lôi kéo tay cô.
Vừa dùng xong bữa sáng, Ngô Vân liền gọi điện thoại đến, "Thiếu gia Sở, căn cứ lời nói của nông dân, núi Lăng Không có một đại sư châm cứu, nhưng núi Lăng Không xe lên không được nếu đi bộ lên phải 3 ngày mới tới."
Thượng Quan Sở nghe xong, im lặng một lát nói: "Hai ngày, cho ngươi thời gian hai ngày, mặc kệ thế nào đều phải lên núi đem tìm trở về Khương Thừa cho tôi."
Ngô Vân ở trong điện thoại kêu khổ, "Thiếu gia Sở, hai ngày căn bản không có khả năng, nơi nông dân nói đường núi vô cùng dốc, hàng năm đều có rất nhiều người vì lên núi cầu y mà rơi xuống núi toi mạng. Bọn họ nói Khương Thừa có thật sự ở trên núi hay không cũng không chính xác. Khả năng... Khả năng..." Ngô Vân ấp a ấp úng không biết nên nói tiếp như thế nào.
"Khả năng gì?" Thượng Quan Sở lạnh lùng hỏi.
Chẳng sợ cách điện thoại, Ngô Vân cũng cảm thấy hơi thở ác ma, không khỏi tóc gáy dựng thẳng đứng, nói: "Khả năng... Rơi xuống núi."
"Chỉ là có thể, không phải nhất định. Cậu, lập tức lên núi cho tôi." Thượng Quan Sở đối với điện thoại lạnh lùng nói.
Ngô Vân thanh âm chiến đấu nói: "Tôi... Tôi vậy chậm rãi lên núi." Anh ta cũng không muốn bởi vì quá mau, mà rơi xuống núi bỏ mình.
Ngô Vân nói chuyện liền treo điện thoại, Thượng Quan Sở lạnh nghiêm mặt, Diệp Thanh Linh khẩn trương nhìn Thượng Quan Sở hỏi: "Sao gì vậy?"
"Ngô Vân nói núi Lăng Không kia xe căn bản không thể đi lên, chỉ có đi bộ, ít nhất cũng phải ba ngày. Hơn nữa đường đi nguy hiểm, nhiều người vì cầu y mà bỏ mạng." Thượng Quan Sở đem lời Ngô Vân toàn bộ nói ra.
Diệp Thanh Linh nghe xong im lặng, thật lâu sau mới nói: "Đừng để Ngô Vân đi. Em không muốn anh ấy cũng..." Kia rơi xuống núi bỏ mình khiến cô thế nào cũng nói không nên lời.
“Được." Thượng Quan Sở nghe xong Diệp Thanh Linh nói như vậy, liền gọi điện thoại phân phó Ngô Vân khoan lên núi hành động.
"Chúng ta làm sao bây giờ?" Nhạc Nhạc hỏi.
"Em lên núi Lăng Không, như vậy đi." Diệp Thanh Linh kiên định ra quyết định.
"Thanh Linh, nếu cậu muốn đi, nơi đó nguy hiểm như vậy, cậu đi được không?" Nhạc Nhạc khuyên nhủ.
"Đúng đó, anh kêu người khác đi." Thượng Quan Sở cũng cùng Nhạc Nhạc khuyên bảo.
"Phái người khác? Mạng người khác cũng không phải là mạng sao?" Diệp Thanh Linh lạnh lùng nói.
Nhìn cô mặt lạnh đến phát lạnh, Thượng Quan Sở Hoà Nhạc Nhạc cũng không dám nhiều lời, cũng đúng, mạng người khác cũng là mạng, bọn họ quá ích kỷ.
Bởi vì Diệp Thanh Linh quyết định, đương thiên Thượng Quan Sở, Nhạc Nhạc, Tô Phi, Từ Ngôn bốn người cùng Diệp Thanh Linh lên máy bay đến thành phố C.
Lúc Tiền Nguyên nghe nói Diệp Thanh Linh vì tìm Khương Thừa lên núi Lăng Không hoảng sợ, nơi đó là bọn họ có thể đi sao? Tuy nói anh ta không đi qua, nhưng có nghe nói qua, đi lên chỗ đó không có mấy người trở về.
Tiền Nguyên nôn nóng điện thoại Thượng Quan Sở. Nhưng là vẫn không có người nghe, anh ta biết bọn họ hiện tại khẳng định đang ngồi máy bay. Qua một giờ sau, Tiền Nguyên lại điện thoại Thượng Quan Sở, cuối cùng cũng nghe, chuyển được sau, anh ta nói: "Thiếu gia Sở, các người trăm ngàn đừng lên núi Lăng Không nơi đó rất nguy hiểm."
"Không có việc gì, tôi sẽ xử lý." Thượng Quan Sở thực tự tin, anh không tin một cái núi Lăng Không có thể làm khó anh.
"Các người có thể xác định Khương Thừa thật sự lên núi Lăng Không sao? Lời phiến diện từ Dịch Hiểu Huyên, các người đừng tin tưởng." Tiền Nguyên liền sợ tin tức bọn họ không đáng tin, sợ Khương Thừa không tìm được, lại có người chết.
"Ngô Vân tra qua, nơi nông dân nói cũng chứng thật thật sự Khương Thừa lên núi Lăng Không, anh yên tâm đi, chăm sóc tốt cho Mễ Lam Nhi, chúng tôi nhất định đem Khương Thừa trở về, hơn nữa nhờ hắn cứu Mễ Lam Nhi tỉnh." Anh tin tưởng năng lực Khương Thừa, hắn so với các chuyên gia giỏi hơn.
Thượng Quan Sở nói xong liền cắt điện thoại, Tiền Nguyên cầm điện thoại ngây người phát ngốc. Mễ Lam Nhi không tệ, mới có bạn bè chân chính, khó trách Mễ Lam Nhi không cùng hắn về thành phố C, thì ra ở trong này mới là nhà của Lam Nhi.
Mà Diệp Thanh Linh biết là Tiền Nguyên gọi tới, hỏi: "Mễ Lam Nhi có khỏe không!"
"Không có việc gì, em yên tâm đi!" Thượng Quan Sở nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng Diệp Thanh Linh nói.
Ngồi trên xe, Diệp Thanh Linh tò mò hỏi: " Có vài người theo chúng ta?" Trước kia anh bất luận đi nơi nào đều có một đám người đi theo, cô liền lập tức tò mò với bọn họ.
"Còn có người, buổi tối đi ra, sáng mai chúng ta phải đi tìm Khương Thừa." Thượng Quan Sở cười nói.
"Ừm." Diệp Thanh Linh cũng không có ngạc nhiên, không thèm hỏi lại.