Người phụ nữ mở cửa đưa Diệp Thanh Linh đến phòng khách ngồi đợi. Đến phòng khách, chỉ thấy Nghiêm lão gia đang ngồi ở vị trí chủ nhà, vẻ mặt hiền lành nhìn Diệp Thanh Linh. Ý của Nghiêm lão gia là Diệp Thanh Linh cứ tùy ý ngồi xuống, sau đó còn rót cho cô cốc trà loại thượng phẩm.
"Tôi biết chỉ trong vòng hai ngày Diệp tiểu thư sẽ đến." Nghiêm lão gia mở miệng.
Diệp Thanh Linh nghe xong cười, không tỏ rõ ý kiến. Ưu nhã bưng chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm, sau đó lại thong thả đặt chén trà xuống, nói: "Kẻ giết Nghiêm thiếu đã được Thượng Quan Sở tìm ra."
"Vậy sao? Là ai?" Nghiêm lão gia dùng ánh mắt sâu, bình tĩnh nhìn Thượng Quan Sở nói: "Thật không hổ là Sở thiếu, năng suất làm việc rất nhanh."
Thượng Quan Sở cười nhẹ, không đáp lại lời khen của Nghiêm lão gia, chỉ hỏi: "Phác Dũng ở thành phố C, Nghiêm lão gia có biết không?"
"Phác Dũng?" Nghiêm lão gia thì thào lặp lại, không thể tin được nói: "Chẳng lẽ con tôi là do Phác Dũng giết chết."
"Đúng vậy." Thượng Quan Sở gật đầu khẳng định. Không biết Thanh Linh có ý gì khi đem việc này báo cho Nghiêm lão gia biết.
Nghiêm lão gia cúi đầu trầm tư, Diệp Thanh Linh lại thản nhiên mở miệng, "Nghiêm lão gia muốn tự mình báo thù cho con trai, hay là nhờ Thượng Quan Sở thay Nghiêm lão gia giải quyết vấn đề?"
Nghe Diệp Thanh Linh nói như vậy, Thượng Quan Sở và Nhạc Nhạc cuối cùng cũng đã biết dụng ý của Diệp Thanh Linh khi đến báo tin cho Nghiêm lão gia.
"Nếu tôi muốn tự báo thù thì sao?" Nghiêm lão gia bỗng nhiên cảm thấy hứng thú với cậu hỏi của Diệp Thanh Linh.
Sắc mặt Diệp Thanh Linh không đổi, nói giọng hờ hững, "Nếu như Nghiêm lão gia muốn tự mình báo thù cho con trai, Thượng Quan Sở sẽ không nhúng tay vào việc này. Nếu như bây giờ Nghiêm lão gia giao cho Thượng Quan Sở xử lý, như vậy thì..."
"Như vậy thì sao?" Nghiêm lão gia thầm khen ngợi thái độ hờ hững của Diệp Thanh Linh.
Lúc này cả Thượng Quan Sở và Nhạc Nhạc cũng mong chờ câu nói tiếp theo của Diệp Thanh Linh, đều dùng ánh mắt tò mò nhìn cô.
"Như vậy thì thù của Nghiêm thiếu sẽ không thể báo ngay." Diệp Thanh Linh nói.
"Sở thiếu muốn trốn tránh trách nhiệm?" Nghiêm lão gia chất vấn Thượng Quan Sở.
"Tôi không có ý đó." Nhất thời Thượng Quan Sở cũng không hiểu rõ vì sao Diệp Thanh Linh lại nói như vậy.
"Đây là ý của tôi." Diệp Thanh Linh thản nhiên nói chen vào.
"Là ý của Diệp tiểu thư sao?" Nghiêm lão gia nghi hoặc nhìn Thượng Quan Sở nói: "Chẳng lẽ Sở thiếu cái gì cũng nghe theo Diệp tiểu thư?"
"Nếu cô ấy muốn xử lý việc này, tôi sẽ nghe theo." Ý cười trên mặt Thượng Quan Sở càng sâu hơn, ánh mắt nhìn Diệp Thanh Linh cũng ám muội hơn rất nhiều.
Lời nói của Thượng Quan Sở, Diệp Thanh Linh cũng không phản ứng lại, chỉ cười nói: "Kẻ giết Nghiêm thiếu đúng là Phác Dũng, chẳng qua kẻ chủ mưu đứng phía sau lại là người khác." Cho nên vừa rồi cô nói thế chính là để Nghiêm lão gia không ra hạn thời gian Thượng Quan Sở giúp ông báo thù.
Nghiêm lão gia im lặng rất lâu, nói: "Chuyện của Phác Dũng tôi có thể không nhúng tay. Nếu như là để tìm ra kẻ đứng sau, tôi có thể cho thêm thời gian."
"Một năm." Diệp Thanh Linh đúng là người rất thích mặc cả.
Nghiêm lão gia ngẩn người, rồi đột nhiên cười nói: "Được, để Diệp tiểu thư quyết định vậy. Một năm thì một năm đi!"
Nhạc Nhạc và Thượng Quan Sở vô cùng khiếp sợ, hai người vừa mới nói có mấy câu, người nổi tiếng khó nói chuyện như Nghiêm lão gia mà hôm nay lại dễ dàng đồng ý thỏa thuận. Hơn nữa còn đổi kỳ hạn 1 tháng thành 1 năm. Đây không phải đã chứng tỏ năng lực của Thanh Linh hay sao?
"Cám ơn!" Đây là lần thứ hai Diệp Thanh Linh cảm ơn Nghiêm lão gia.
Nghiêm lão gia cười đôn hậu, thở dài: "Tôi cảm ơn nha đầu này hai lần, nha đầu này cũng cảm ơn tôi hai lần, xem ra ông trời vẫn còn rất công bằng!"
Xưng hô của Nghiêm lão gia với Diệp Thanh Linh lại khiến Nhạc Nhạc và Thượng Quan Sở càng khiếp sợ, vẻ mặt hai người đầy nghi hoặc, đây là cái tình huống gì chứ?
Diệp Thanh Linh cười lại với Nghiêm lão gia, thản nhiên nói: "Ông trời vẫn luôn rất công bằng."
"Vì một người đàn ông, nha đầu cháu làm như thế, không biết có đáng giá hay không?" Nghiêm lão gia tử lầm bầm lầu bầu nói.
"Vì Nghiêm thiếu, Nghiêm lão gia gây chiến như thế, cũng không biết có đáng giá hay không?" Diệp Thanh Linh cũng lầm bầm lầu bầu nói.
"Ai!" Nghiêm lão gia tử thở dài thật mạnh, nhìn về phía Thượng Quan Sở nói: "Cậu phải đối xử tốt với nha đầu này."
"Được!" Thượng Quan Sở gật đầu, đứng dậy theo Diệp Thanh Linh ra khỏi Nghiêm gia.
Vừa ra khỏi Nghiêm gia, Nhạc Nhạc liền hỏi: "Thanh Linh và Nghiêm lão gia, hai người có quen biết sao?"
"Vài năm trước từng gặp hai lần." Diệp Thanh Linh trả lời.
"Vậy Nghiêm lão gia cảm ơn em hai lần là do chuyện gì xảy ra?" Thượng Quan Sở cũng vô cùng tò mò.
Trương Đình Đình cười nói: "Hai người cũng có thể hỏi tôi, tôi biết đấy." Cô ra vẻ đắc ý nhìn Nhạc Nhạc và Thượng Quan Sở.
"Không cần!" Thượng Quan Sở và Nhạc Nhạc cùng mang vẻ mặt khinh thường nhìn về phía Trương Đình Đình,.
"Ha ha! Hai người thực sự ăn ý quá, chẳng lẽ đúng là sinh đôi sao?" Trương Đình Đình nhìn thái độ cùng hành động động giống nhau của hai người liền trêu chọc.
Diệp Thanh Linh dừng lại, nghiêm túc đánh giá Thượng Quan Sở và Nhạc Nhạc, sau lại trịnh trọng gật gù nói: "Đều là yêu nghiệt, có ẩn tình."
Đầu Thượng Quan Sở và Nhạc Nhạc nhất thời đen lại, oán thầm trong lòng, 'Thanh Linh có lẽ em nên đi khám mắt?'
Mấy người bọn họ đi bộ về Diệp gia, trên đường đi, Thượng Quan Sở và Nhạc Nhạc mới biết được, thì ra Diệp Thanh Linh và Nghiêm lão gia vài năm trước đúng là từng gặp mặt hai lần.
Diệp Thanh Linh khi còn học trung học rất thích đi dạo trong khu biệt thự, gặp Nghiêm lão gia hai lần. Hơn nữa đều vào đúng lúc Nghiêm lão gia phát bệnh tim, Diệp Thanh Linh vừa đúng đi tới, hai lần đều giúp Nghiêm lão gia gọi xe cứu thương.
Sau khi nghe Trương Đình Đình kể lại chuyện xưa, Nhạc Nhạc mang vẻ mặt hâm mộ cùng đố kị nhìn Thượng Quan Sở nói: "Đều tại anh, nếu không phải anh gây phiền toái, Thanh Linh sẽ không cần đi nhờ người khác."
"Thanh Linh đi nhờ người khác bao giờ? Nhạc Nhạc, sao lại nói Thanh Linh như vậy?" Trương Đình Đình phản bác. Diệp Thanh Linh là ân nhân của Nghiêm lão gia, chỉ cần Thanh Linh nói chuyện với Nghiêm lão gia một chút, Nghiêm lão gia nhất định sẽ đồng ý giúp đỡ.
"Đúng rồi, tôi khi nào gây phiền toái chứ." Thượng Quan Sở trừng mắt với Nhạc Nhạc.
"Thanh Linh, bọn họ khi dễ tôi." Nhạc Nhạc giả tội nghiệp xin Diệp Thanh Linh giúp đỡ.
Diệp Thanh Linh ngẩng đầu nhìn trời, thản nhiên nói: "Nhạc Nhạc, hôm nay thời tiết thật đẹp."
"Ô ô... Thanh Linh cô cũng không giúp tôi." Nhạc Nhạc làm bộ, che mặt mà khóc.
Diệp Thanh Linh tiếp tục nhìn trời, "Chúng ta đi chơi cờ uống trà được không?"
"Đương nhiên được, nhưng mà chơi cờ dưới ánh nắng mặt trời thì mới tốt." vẻ mặt Nhạc Nhạc bỗng chốc hưng phấn, kéo Diệp Thanh Linh chạy về biệt thự Diệp gia.
"Thanh Linh, sao em lại bỏ rơi anh mà bỏ trốn cùng tên ẻo lả đó chứ?" Thượng Quan Sở vừa đuổi theo vừa kêu to.
Diệp Thanh Linh dừng chân lại, đầu đầy suy nghĩ xấu, thản nhiên nói: "Từ bỏ trốn dùng để nói việc này sao?"
"Ách...hà hà..." Hình như hắn do nhất thời nóng vội đã dùng sai từ rồi.