- Cái này gọi là gần quan được ban lộc, tôi không phải đã cho các cậu cơ hội được cạnh tranh công bằng sao?- Thượng Quan Sở cười đầy tà ý, nhìn Dịch Thiếu Kiệt và Kim Thành Vũ trong lòng đang thầm kêu lên hai tiếng “yêu nghiệt”.
Bởi vì cho họ có cơ hội cạnh tranh công bằng, mà hy sinh miếng ăn của hàng vạn người sao? Đây là loại lão bản gì chứ? Làm như vậy thì cách ngày phải đi ăn xin cũng không còn xa, Kim Thành Vũ run rẩy âm thầm thở dài trong lòng:
- Diệp tiểu thư tuy xinh đẹp thật nhưng vì không muốn đi ăn xin nên tôi sẽ bỏ qua cơ hội cạnh tranh công bằng này.
- Như vậy không tốt!
Thượng Quan Sở lòng không đồng ý:
- Người không biết sẽ nói tôi khi dễ cấp dưới.
Dịch Thiếu Kiệt và Kim Thành Vũ không hẹn mà cùng bắt tay, không cam lòng cười cười nói:
- Phụ nữ như quần áo, huynh đệ như tay chân, không thể vì quần áo mà làm huynh đệ mất hòa khí được.
Thấy hai người nói rất thành khẩn nhưng nghĩ lại thấy không đúng:
- Hai người nói Thanh Linh là quần áo sao?
Dịch Thiếu Kiệt kiên nhẫn cười cười nói:
- Diệp tiểu thư là chị dâu tương lai! Là chị dâu tương lai nha!
Kim Thành Vũ mặc dù ngoài mặt rất thành khẩn nhưng trong lòng vẫn thầm tự nhủ mình cũng cùng tuổi với Thượng Quan, sao lại phải kêu là chị dâu chứ! Thượng Quan ơi Thượng Quan, cậu sao có thể già trẻ không phân biệt như vậy.
- Là các cậu tự bỏ qua cơ hội đấy!- Lộ ra vẻ mặt “tôi không có bức các người”.
-Đúng, đúng.- Hai người gật đầu như đập tỏi.
- Là hai người nói Thanh Linh là chị dâu tương lai.- Thượng Quan Sở lộ ra vẻ mặt hài lòng.
-Đúng, đúng.- Hai người lại tiếp tục gật đầu.
- Tự nhận ra thì sẽ nhớ lâu, hai người tự về vị trí của mình đi!- Thượng Quan Sở đắc ý cười, tâm tình nảy nở như gió xuân.
Hai người Kim Dịch như được phóng thích, rất nhanh đã biến mất khỏi biệt thự Diệp gia.
Thượng Quan Sở nhìn cái giường trong phòng không cánh mà bay, sắc mặt trầm xuống nhìn người con gái mặc áo ngủ đang chơi máy tính trên giường:
- Giường của anh đâu?
Cô gái đang chơi máy tính kia tựa hồ như không nghe thấy Thượng Quan Sở. Mễ Lam Nhi đang dọn phòng hảo tâm trả lời:
- Diệp tiểu thư nói cái giường kia rất vướng bận, sai người đem ra ngoài rồi.
Hắn chẳng qua là nửa giờ không đi bên cô, cô liền đem giường của hắn đi. Nếu hắn nửa ngày không đi bên người cô, có phải cô sẽ đem lão bà tương lai của hắn đi mất luôn không? Thượng Quan Sở nhìn Diệp Thanh Linh đang tập trung chơi trò chơi, không giận không cười nói:
- Thanh Linh đã nghĩ thông suốt rồi?
Diệp Thanh Linh thấy Thượng Quan Sở nói điều khó hiểu ngẩng đầu liền thấy hắn cười, hỏi:
- Nghĩ thông suốt cái gì?
- Thanh Linh đem giường đi không phải là muốn cùng giường với anh sao?- Thượng Quan Sở mắt như lóe tinh quang, cười đến mức làm người ta phải mê mẩn.
- Mặt dày- Diệp Thanh Linh chỉ nói được một câu đánh giá Thương Quan Sở.
Thượng Quan Sở cười cười, tay sờ nhẹ lên mặt:
- Không sao! Thoạt nhìn không khác Thanh Linh là mấy!
- Ngụy biện- Diệp Thanh Linh cảm thấy trên đỉnh đầu như có đám quạ đen, sợ rằng trên đời này chỉ có một mình Thượng Quan Sở là rắc rối như vậy.
- Mặt của anh và em không khác nhau là mấy, em không thể bẻ cong sự thật chứ.- Thượng Quan Sở cười xấu xa, ngữ khí cũng bị vặn vẹo đi.
Cũng không biết ai bẻ cong sự thật. Cô đem giường hắn ra ngoài không phải là muốn mời hắn ra ngoài sao? Nhưng đại thiếu gia rắc rối này lại cho là cô muốn ngủ cùng giường với hắn, sao có thể nói thành như vậy. Diệp Thanh Linh không nói gì, nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài thật mạnh:
- Nơi này phòng nào tốt?
- Phòng nào cũng tốt.- Hắn nhanh chóng nói, kỳ thật hắn muốn nói không có phòng nào tốt mà là người trong phòng mới tốt.
- Giường không có, anh muốn ngủ như thế nào?- Diệp Thanh Linh nói.
- Giường lớn như vậy chẳng lẽ Thanh Linh không thấy.- Thượng Quan Sở nhìn Diệp Thanh Linh hỏi lại.
Cô đương nhiên thấy được, nhưng đó là giường cô, không phải đại thiếu gia rắc rối này muốn ngủ cùng giường chứ, nhìn Thượng Quan Sở suy nghĩ thật lâu sau, thỏa hiệp nói:
- Ngủ trên sàn hoặc ra ngoài, anh chọn đi!
Cái gì? Kêu hắn ngủ trên sàn?
- Được rồi, anh sẽ ngủ trên sàn.- Vì lão bà tương lai của hắn nên nhường một chút
Diệp Thanh Linh không nghĩ hắn sẽ đồng ý nhanh như vậy, chỉ tay về tủ quần áo:
- Bên trong có chăn và gối.- Ý là bảo hắn ngủ trên sàn.
Có thể ngủ trong phòng Diệp Thanh Linh hắn rất vui, ánh mắt hạnh phúc nheo lại cười.
- Xong.- Thượng Quan Sở hài lòng nhìn kiệt tác của mình.
Diệp Thanh Linh quét mắt nhìn Thượng Quan Sở:
- Đúng là ổ chó không sai.
Thượng Quan Sở nghiêm trang nhìn Diệp Thanh Linh, chỉ thở dài thật mạnh, nói:
- Vì không có chó mẹ chỉ dẫn.
Diệp Thanh Linh không có phản bác, cúi đầu tiếp tục chơi trò chơi của cô. Thời gian cứ vậy trôi qua, Thượng Quan Sở thấy nhàm chán vì không có ai đấu võ mồm cùng, đi đến ngồi xuống bên cạnh Diệp Thanh Linh:
- Thanh Linh đang chơi cái gì? Chúng ta cùng nhau chơi đi!- Diệp Thanh Linh vẫn cúi đầu không nói.
Thượng Quan Sở thấy cô không nói lời nào, chậm rãi đi về phía cô.
- Đây là giường của tôi.- Diệp Thanh Linh thấy người kia rất nhanh đã ngồi lên giường mình liền nhắc nhở.
- Anh biết.
- Đã biết thì cách xa một chút!- Diệp Thanh Linh ngữ khí lạnh như băng.
- Ai bảo em không để ý đến người ta.- Thượng Quan Sở làm như một đứa bé đang giận.
- Nhàm chán, có thể đi tìm Tô Phi và Ngô Vân.- thì ra người này thấy nhàm chán, cô cũng không mời hắn ở lại đây.
- Bọn họ chơi không vui.
-…..- chẳng lẽ cô chơi vui, cô cũng không phải món đồ chơi.
Đêm đã khuya, Diệp Thanh Linh chơi trò chơi mệt, ngả đầu xuống liền ngủ cũng không để ý Thượng Quan Sở vẫn đang trằn trọc. Nhìn cô gái đang ngủ say, lặng lẽ đứng dậy, rón rén đi đến bên giường.
Đêm đó, cô mơ một giấc mơ rất đẹp, trong mơ, cô đến tìm mẹ, mẹ ôm cô ngủ, rất ấm áp làm cô không muốn tỉnh lại. Còn Thượng Quan Sở đêm đó cũng lặng yên không một tiếng động bước lên giường Diệp Thanh Linh.