Edit: Ái Nhân
“Cô muốn làm gì mới tha con tôi cùng Trương Đình Đình, thì làm ngay đi!” Thượng Quan Sở một chút do dự cũng không có, thản nhiên nói.
Hàn Phỉ Phỉ vẻ mặt dữ tợn, tiếp theo vỗ hai tiếng, chỉ thấy 2 người đẩy cửa vào phòng.
Nhìn mặt người vào cửa, Hàn Phỉ Phỉ và người đàn ông kia ngẩn người. Mà Thượng Quan Sở ngẩng đầu nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, khóe miệng cũng cong lên thành tươi cười vô cùng dễ nhìn.
Thượng Quan Sở nhìn Lãnh Thần tiến vào cửa đầu tiên mỉm cười, Lãnh Thân cũng trả lại một nụ cười tươi cho Thượng Quan Sở yên tâm. Hai người hình như không cần cầu nối ngôn ngữ, đã hiểu rõ suy nghĩ trong lòng đối phương.
Hàn Phỉ Phỉ ngẩn người, chợt nghe người đàn ông bên cạnh ngơ ngác kêu: “Đại ca.” Hàn Phỉ Phỉ nhìn người đàn ông bên cạnh, lại nhìn người đàn ông ở bên cửa đứng sau Lãnh Thần, không thể tin được người đàn ông bên cạnh lại gọi người thoạt nhìn bộ dáng có 40 tuổi làm đại ca, lắc nhẹ cánh tay của nhị đương gia họ Lãnh nói: “Hắn là đại ca anh?” Do đó, có thể nói kế hoạch cô hoàn toàn thất bại rồi không?
Lãnh Thần vừa cửa tùy ý ngồi xuống sofa bên cạnh Thượng Quan Sở, cười nói: “Chú hai, có chuyện hay như vậy sao không gọi con chứ?”
Ông Lãnh ở sau Lãnh Thần vào cửa thờ ơ quét mắt nhìn Hàn Phỉ Phỉ cùng em trai mình, sau đó ánh mắt dừng trên người Thượng Quan Sở, nhìn mặt Thượng Quan Sở, trong đầu ông đột nhiên xuất hiện một hình ảnh quái dị, tiếp theo thống khổ ôm đầu.
Thuộc hạ ở phía sau ông bước lên phía trước giúp đỡ, “Ông chủ, người làm sao vậy?”
“Ba, ba bị sao vậy?” Lãnh Thần lắc mình một cái tiến đến bên cạnh ông Lãnh.
Thượng Quan Sở sớm biết thân phận Lãnh Thần không đơn giản, đối với chuyện anh ta là thiếu gia họ Lãnh ở thủ đô cũng không lấy làm ngạc nhiên, chẳng quan bình tĩnh nhìn Lãnh Thần cùng cha anh ta. Lúc nhìn khuôn mặt của cha Lãnh Thần, Thượng Quan Sở ngẩn người, khuôn mặt này lại có giống mình 6, 7 phần.
Sau khi Lãnh Thần cùng thuộc hạ đỡ ông Lãnh ngồi xuống, không lâu sau ông Lãnh liền khôi phục bình thường, nhìn Thượng Quan Sở, trong đầu không ngừng xuất hiện một ít kí ức thất lạc hai mươi mấy năm. Ngơ ngác nhìn Thượng Quan Sở nói: “Cháu là con trai anh cả?”
“Chú… chú là…?” Thượng Quan Sở đã đoán được người trước mắt chính là chú hai của mình Thượng Quan Vân Dực, nhưng anh không thể tin được ông còn sống, anh giống như vừa mới nhìn thấy ông ấy lúc trước khi sự việc xảy ra.
Lãnh Thần không thể tin được nhìn Thượng Quan Sở cùng cha mình, nói: “ba, ba không nhận sai người chứ?” Anh biết cha mình mất trí nhớ, bây giờ họ Lãnh cũng là vị quan hệ mẹ con anh.
“Không, đúng vậy.” Ông Lãnh bình tĩnh nhìn mặt Thượng Quan Sở, nói: “bộ dáng của nó rất giống mẹ nó.”
Đúng lúc này, lão nhị họ Lãnh thấy sự việc không đúng, cong người đi ra cửa, lại bị Hàn Phỉ Phỉ giữ chặt, “Ông di đâu đấy?”
Một tiếng của Hàn Phỉ Phỉ thu hút sự chú ý của mọi người, Thượng Quan Sở quay đầu nhìn Hàn Phỉ Phỉ, sắc mặt lạnh lẽo cửa kỳ đáng sợ, “Thả con tôi ra.”
Lão nhị họ Lãnh cũng dừng chân, cười hì hì nhìn ông Lãnh, “Đại ca, em… em sai rồi.” Ông cũng không phải ngu ngốc, nếu như Thượng Quan Sở này thật sự là con trai anh ruột đại ca, lần này không phải hắn đụng phải đinh rồi sao. Nghĩ đến đây lão nhị họ Lãnh lạnh lùng nhìn Hàn Phỉ Phỉ, “Sao chổi, đều là cô hãm hại.”
Hàn Phỉ Phỉ thấy núi dựa sẽ không giúp ả, lạnh mặt cái gì cũng không nói, lấy ra di động bấm nhanh số điện thoại, “Giết con tin.”
Ba chữ này, Thượng Quan Sở nghe được cực kỳ chói tai, thẩn thể không nhịn được run lên một chút.
Lãnh Thần lạnh giọng nói: “Hàn Phỉ Phỉ, cô không muốn sống nữa hả.”
“Sống, rơi vào tay chúng mày, tao cũng không tính sống, có thể kéo con trai Thượng Quan Sở chết chung cũng đáng giá.” Nói xong lớn tiếng cười, ánh mắt kia trống rỗng không có hồn, tiếp theo liền thấy ả chạy về phía ban công. Thượng Quan Sở cùng Lãnh Thần cũng nôn nóng chạy qua.
Hàn Phỉ Phỉ cầm di động trong tay ném xuống ao, hung tợn nhìn chằm chằm Thượng Quan Sở nói: “Anh đừng nói là muốn tìm được con trai anh, cho dù là thi thể, anh cũng đừng hòng tình được. Ha ha ha…” Ả vừa nói, vừa nhảy xuống lầu.
Nhìn Hàn Phỉ Phỉ nhảy lầu, Thượng Quan nghĩ đến khả năng con trai mình hặp phải tim chợt lạnh, ngơ ngác nhìn ban công.
Lãnh Thần chạy thật nhanh đến ban công, nhìn xuống dưới, chỉ thấy dưới lầu rất nhiều người vây xem, chỉ thấy Hàn Phỉ Phỉ nằm dính trên mặt đất, trên mặt đất toàn là máu.
Thượng Quan Sở ngơ ngác nói: “Chúng ta mau đi nghĩ cách cứu Tiểu Diệp Tử, Tiểu Diệp Tử… sẽ không có chuyện gì.”
Lãnh Thần lấy lại tinh thần, nghĩ đến có điện thoại trước khi nhảy lầu, lạnh cả người.
Đúng lúc này, điện thoại Thượng Quan Sở vang lên. Thượng Quan Sở nhận điện thoại, “Alo!”
“Cha, là con Tiểu Diệp Tử.” Giọng nói Thượng Quan Diệp vang lên trong điện thoại.
Thượng Quan Sở nghe được giọng con trai, ngơ ngác nói: “Tiểu Diệp Tử không sao chứ!”
“Con không sao, còn và dì Đình đều khỏe lắm, bọn bắt cóc kia đã bị cảnh sát bắt đi.” Thượng Quan Diệp hưng phấn nói.
Thượng Quan Sở bỗng nhiên cay cay xống mũi, hai hàng nước mắt cứ như vậy chảy xuống, “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.”
Sau khi nhân được điện thoại Thượng Quan Diệp, Thượng Quan Sở cùng Lãnh Thần cuối cùng cũng yên lòng, tiếp theo cũng chứng thật ông Lãnh là chú hai của Thượng Quan Sở Thượng Quan Vân Dực. Đối với chuyện Lãnh Thần là cha nuôi Thượng Quan Diệp, Thượng Quan Vân Dực rất vui, nói phải về nhà Thượng Quan xem.
Không bao lâu, cảnh sát đến mang thi thể Hàn Phỉ Phỉ đi, qua điều tra kết luận là vì tự sát.
Thượng Quan Sở vội vàng quay về thành phố A, mà Lãnh Thần nói gì cũng muốn đi theo, ông Lãnh (Thượng Quan Vân Dực) không chút suy nghĩ nói muốn cùng đi đến thành phố A. Cứ như vậy, đoàn người sáng ngày hôm sau trở lại nhà họ Diệp ở thành phô A.
Thì ra, năm đó sau khi Thượng Quan Vân Dực nhảy xuống biển được mẹ Lãnh Thần cứu lên. Sau khi tỉnh lại mất đi trí nhớ, liền kết thành anh em với mẹ Lãnh Thần, bây giờ lão nhị họ Lãnh chính là em trai mẹ Lãnh Thần. Không bao lâu sau hai người yêu nhau, sau khi kết hôn thì sinh ra Lãnh Thần. Mẹ Lãnh Thần lúc sinh Lãnh Thần vì khó sinh mà chết. Khi đó Thượng Quan Vân Dực mang theo Lãnh Thần đến thủ đô dốc sức làm việc, không đến vài năm, họ Lãnh đã trở thành phú ông giàu có nhất thủ đô. Đến bây giờ, họ Lãnh và Thượng Quan Sở có quyền lực ngang nhau, trong thương trường cũng trở thành đối thủ của nhà Thượng Quan.
Vừa đến nhà, liền thấy Diệp Thanh Linh kéo tay Thượng Quan Diệp đứng ở trước cửa, Thượng Quan Sở kích động tiến lên ôm lấy Thượng Quan Diệp, không ngừng xoay người anh nhìn nói: “Tiểu Diệp Tử có bị thương hay không? Sao có thể trở về? Bọn cướp có đánh con hay không?”
Thượng Quan Diệp cho Thượng Quan Sở một nụ cười ngọt ngào nói: “Cha không sao chứ!”
Con trai hỏi vậy, chứng tỏ nó không sao, Thượng Quan Sở đáp lại con trai một nụ cười thật tươi nói: “Cha không sao.”
Thượng Quan Diệp không nói cậu thu phục bọn cướp thế nào, nhưng sau đó theo lời kể của Trương Đình Đình, là nhờ có thuốc Chu Ngao cho Thượng Quan Diệp để bắt chim mới thoát hiểm. Bởi vậy Nhạc Nhạc cảm thấy hứng thú với thuốc của Chu Ngao, nói: “Chu Ngao có thể cho tôi chút thuốc bắt chim nhỏ chứ?”
Không còn nữa.” Chu Ngao lấy tay xoa giữa trán, chưa được một ngày, mà không biết Nhạc Nhạc hỏi chuyện này bao nhiêu lần rồi.
Nhạc Nhạc vẻ mặt không vui nói: “Anh có điều kiện gì, nói đi!” Chu Ngào này chính là một tên quái đản, mặc kệ chuyện gì đều phải dùng điệu kiện đến trao đổi với người khác.
Chu Ngao nghe xong nhất thời tươi cười đầy mặt, nói: “Thuốc này tôi chỉ cho con nuôi.”
Sắc mặt Nhạc Nhạc nhất thời trắng bệch như tuyết, hung hăng trừng mắt Chu Ngao, “Đừng nói anh muốn toi làm con nuôi anh chứ!” Yêu cầu này có đánh chết anh cũng không làm.
Chu Ngao cười gật đầu, “Có đứa con nuôi lớn như vậy cũng không tệ.”
Đột nhiên Nhạc Nhạc nhìn Thượng Quan Diệp đang thân thiết với Thượng Quan Sở, trong lòng nảy sinh một ý, đi đến trước mặt Thượng Quan Diệp, vẻ mặt tươi cười nói: “Tiểu Diệp Tử, con còn thuốc bắt chim nhỏ không?”
Thượng Quan Diệp vẻ mặt tươi cười, nói: "Mẹ nuôi muốn thuốc đó làm gì?”
Vừa nghe Tiểu Diệp Tử kêu mình mẹ nuôi, Nhạc Nhạc mặc kệ, học bộ dáng của trẻ con bỉu môi nói: “Tiểu Diệp Tử sao có thể gọi sai chứ?”
Thượng Quan Diệp mở to đôi mắt đen láy lấp lánh, vẻ mặt không nghi ngờ nói: “Sao mẹ nuôi lại nói vậy chứ?”
Nhạc Nhạc sắp bị Thượng Quan Diệp đánh bại, vẻ mặt thất bại, nói: “Vậy Tiểu Diệp Tử còn thuốc kia sao?”
“Mẹ nuôi muốn, đương nhiên có.” Thượng Quan Diệp nói xong liền lấy ra một cái túi nhỏ từ trong túi quần đưa cho Nhạc Nhạc.
Nhạc Nhạc như mong muốn lấy được thứ anh muốn, nhưng lại mất đi quyền lợi làm cha nuôi của Tiểu Diệp Tử, cả đời chỉ có thể làm mẹ nuôi.
Thượng Quan Sở nhìn Thượng Quan Diệp vui vẻ xem ti vi với Tiền Tiểu Mễ, xoay người ôm vợ yêu về phòng. Vừa đi chưa được 2 bước, Thượng Quan Diệp lớn tiếng nói: “Cha, laptop của con đâu?”
Tiền Tiểu Mễ nháy mắt to giống nhau nhìn về phía Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh đang muốn rời đi, nói: “Chú Thượng Quan nói chuyện không giữ lời.”
Thượng Quan Sở sửng sốt, cười nói: “Tô Phi.” Lúc trước anh vẫn chưa cho con cái gì, sợ nó mất đi tính nết trẻ con quá sớm. Nhưng bây giờ xem ra, con trai không chỉ nhiệt tình thích kiếm tiền, còn giữ được tính nết trẻ con của con nít.
Tô Phi đang nói chuyện với Trương Đình Đình vội vàng lên tiếng trả lời, “Vâng, thiếu gia Sở.”
“Chọn cho Tiểu Diệp Tử một laptop tốt.” Thượng Quan Sở thản nhiên phân phó còn cười ôm lấy Diệp Thanh Linh về phòng.
“Vâng.” Tô Phi lên tiếng trả lời sau đó phân phó thuộc hạ đi xử lý, tiếp theo kéo Trương Đình Đình trở về phòng tân hôn đã chuẩn bị tốt.
Sáng hôm sau, thuộc hạ đem máy tính tốt nhất trên thị trường đến trước mặt Thượng Quan Diệp. Thượng Quan Diệp cười mặt như nở hoa, ăn cơm xong liền ôm lấy máy tính quấn quít lấy Lãnh Thần.
“Cha nuôi.” Thượng Quan Diệp nhìn mặt Lãnh Thần, cười tỏa nắng.
Lãnh Thần nhìn khuôn mặt tươi cười quái di của Thượng Quan Diệp, nói: “Thật muốn học?”
"Dạ!" Thượng Quan Diệp gật đầu mạnh.
“Được rồi!” Lãnh Thần vẻ mặt cưng chiều xoa đầu Thượng Quan Diệp.
Tiền Tiểu Mễ ỏ bên cạnh cười tủm tỉm đi theo sau, cùng Thượng Quan Diệp nhận giáo dục thị trường chứng khoán. Mãi đến sau này đi học, sau khi làm xong bài tập công việc đầu tiên của hai đứa trẻ luôn là xem cổ phiếu bọn chúng đầu tư lên hay xuống.
Đối với chuyện Tiền Tiểu Mễ thích cổ phiếu, Mễ Lam Nhi cực kỳ không biết nói gì. Nhưng con gái thích, cô chỉ có thể ủng hộ!
Cứ vậy vui vẻ trôi qua 3 năm.
Thượng Quan Diệp 8 tuổi, Tiền Tiểu Mễ 6 tuổi. Mà trong 3 năm này, Trương Đình Đình cùng Tô Phi cũng vui mừng đón chào quý tử, nay con trai bọn họ Tô Sướng đã được 1 tuổi.
Hôm nay là tiệc mừng con trai Trương Đình Đình và Tô Phi tròn một tuổi. Từ sau khi Trương Đình Đình kết hôn với Tô Phi, Tô Phi muôn một biệt thự bên cạnh biệt thự nhà họ Tiền. Hôm nay là sinh nhật con anh, nhiều quan to người nổi tiếng đều đến nhà họ Tô chúc mừng.
Buổi sáng, Thượng Quan Diệp gõ cửa phòng cha mẹ từ rất sớm.
Thượng Quan Sở mở cửa, nói: "Chuyện gì?"
Thượng Quan Diệp nhìn mẹ còn đang ngủ tròng phòng, cười nói: “Hai người tiếp tục.” Nói xong liền muốn rời đi.
Thượng Quan Sở vẻ mặt nghi hoặc nhìn con trai, chỉ thấy Thượng Quan Diệp dừng chân xoay người nói: “Cha, vì sự ra đời của Diệp Sở Sở, cố gắng lên!”
Việc này từ lúc cậu 5 tuổi đã biết, cho cũng vì em gái Diệp Sở Sở sinh ra mà cố gắng 3 năm, nhưng vẫn không thấy tin tức.
Lúc này Diệp Thanh Linh mở mắt, thản nhiên nói: “Bảo con trai tiến vào, em có chuyện muốn nói.”
Thượng Quan Sở gật đầu, nói với Thượng Quan Diệp: “Mẹ con kêu con vào.”
Thượng Quan Diệp nghe xong vẻ mặt tươi cười chạy vội vào nhà, đứng bên giường đôi mắt chớp cũng không chớp nhìn Diệp Thanh Linh, “Mẹ, có chuyện gì sao?”
Diệp Thanh Linh thản nhiên gật đầu, “Con trai đã lớn rồi sao?”
“Vâng!” Thượng Quan Diệp gật đầu. Sao mẹ lại muốn hỏi cái này, chẳng qua sao hắn lại cảm thấy mẹ đang gài bẫy nhỉ?
"Con rất muốn có em gái?" Diệp Thanh Linh hỏi lại.
“Vâng.” Thượng Quan Diệp lại gật đầu. Đây là nguyện vọng của cha, cũng là nguyện vọng của cậu.
Diệp Thanh Linh rất vừa lòng với đáp án của con trai, gật đầu nói: “Tiểu Diệp Tử có thể chăm sóc tốt cho em gái sao?”
“Đương nhiên.” Nhưng mà em gái chưa có, sao mẹ lại hỏi chuyện kỳ quái này?
Diệp Thanh Linh vừa lòng nở nụ cười, nói: “Lời nói hôm nay, Tiểu Diệp Tử không thể hối hận đấy.”
Lúc này Thượng Quan Diệp mới cảm thật thật sự bị mắc lừa, rất muốn hối hận, nhưng cậu là nam tử hán, không thể nói chuyện không giữ lời. “Mẹ, con sẽ không thật sự có em gái chứ!” Trong lòng Thượng Quan Diệp rối rắm, sao cậu lại làm mẹ chứ?
Diệp Thanh Linh dựa vào đầu giường, cười nói: "Con nói đi?"
Thượng Quan Diệp đau khổ hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn, quay đầu nhìn Thượng Quan Sở, “Cha, đừng nói mẹ…”
“Con rất thông minh, cũng rất có bản lĩnh, mẹ con đúng là có ý này.” Thượng Quan Sở nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm của con trai, trong lòng vui như mở hội.
Thượng Quan Diệp hoàn toàn không biết nói gì, vò đầu ra khỏi phòng.
Hôm nay sinh nhật 1 tuổi của Tô Sướng con trai Trương Đình Đình Thượng Quan Diệp luôn rầu rĩ không vui, Trương Đình Đình thấy vậy, hỏi: “Tiểu Diệp Tử sao vậy? Là ai chọc giận Tiểu Diệp Tử của chúng ta?”
“Không có.” Thượng Quan Diệp ngẩn đầu tươi cười với Trương Đình Đình, nhưng tươi cười kia Trương Đình Đình cảm nhận rõ ràng yếu tố mất hứng.
“Tiểu Diệp Tử làm sao vậy? Nói dì Đình nghe, chưa biết chắc dì Đình còn có thể giúp con!” Trương Đình Đình cười nói.
Thật lâu sau, Thượng Quan Diệp mở miệng, “Mẹ mang thai.”
“A!” Trương Đình Đình cùng Mễ Lam Nhi vừa đến đều thở dốc kinh ngạc, nói: “Đây không phải là chuyện tốt sao? Con không phải luôn hy vọng có em gái sao?”
“Nhưng mà…” Nhưng ý của mẹ rất rõ ràng, sau này em gái sinh ra sẽ do cậu chăm, cha mẹ tiết kiệm người sao có thể bắt nạt con trai như vậy chứ?
Trương Đình Đình cùng Mễ Lam Nhi giống như đã hiểu cái gì, cười nói: “Tiểu Diệp Tử đã lớn, có một số việc có thể giúp cha mẹ, cùng rất bình thường.”
Qua một lúc lâu Thượng Quan Diệp mới nói: “Con hiểu.”
Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh xuất hiện phía sau Thượng Quan Diệp, vỗ nhẹ đầu con trai, Thượng Quan Sở cười nói: “Con trai không vui sao?”
“Không có.” Thượng Quan Diệp vẻ mặt tươi cười, cậu đã nghĩ thông suốt, 2 năm trước mẹ đã nói, muốn đợi đến lúc cậu lớn có thể chăm em gái mới sinh Thượng Quan Sở Sở. Có kết qua như hôm nay, là kết quả cậu nên sớm đoán ra.
Đúng lúc này, Nhạc Nhạc 2 năm nay ít xuất hiện ở nhà họ Diệp chen vào trước mặt mọi người. Cười ha hả nói với Trương Đình Đình: “Chúc mừng!”
“Đào Tử Nhạc, anh đứng lại cho em.” Một cô gái ngông nghênh theo đuổi Nhạc Nhạc tiến vào hội trường sinh nhật, hai tay chống nạnh, hùng hổ.
Nhạc Nhạc nhìn thấy cô gái, vẻ mặt kích động, “Tôi không đứng lại thì sao.” Nói xong liền nhảy ra cửa sau biệt thự họ Tô, bằng tốc độ nhanh nhất chạy vào nhà họ Diệp.
Cô gái nhốn nháo chạy qua, lại không biết Nhạc Nhạc đi về phía nào, đành phải xoay người trở lại hội trường, đi đến bên cạnh Diệp Thanh Linh, nói: “Cô là tiểu thư Diệp à!”
“Đúng.” Diệp Thanh Linh cười nhìn cô gái có khuôn mặt xinh đẹp này, trong lòng nghĩ, cô gái này đứng chung một chỗ với Hòa Nhạc Nhạc thật là xứng đôi.
“Cô biết Nhạc Nhạc trốn ở đâu không?” Tuy lời nói của cô là câu hỏi, nhưng giọng điệu kia là khẳng định.
Diệp Thanh Linh cười nói: "đến nhà họ Diệp tìm đi!"
“Cảm ơn.” Cô gái nói cảm tạ xong liền bước nhanh rời khỏi hội trường, đi về phía nhà họ Diệp.
Diệp Thanh Linh nhìn bóng dáng cô gái rời đi, cười nói: “Cô gái này thật sự thú vị.”
Thượng Quan Sở cười ôm Diệp Thanh Linh vào lòng, nói: “Anh thấy cô gái này là số kiếp của Nhạc Nhạc.”
Trương Đình Đình lại cười nói: "Tôi hy vọng cô gái này họ kim."
Mễ Lam Nhi tò mò hỏi: "Vì sao?"
“Như vậy con cuat họ sinh ra gọi là Đào Kim.” Nhớ tới chuyện Nhạc Nhạc nói con trai cô gọi Tô Trương, Trương Đình Đình lại không nhịn được muốn trả thù chút.
Diệp Thanh Linh mỉm cười, nói: "Không bằng kêu Đào Bảo, rất hay."
Nghe Diệp Thanh Linh nói, mọi người cười ôm bụng, bọn họ nào biết rằng, cô gói đuổi theo Nhạc Nhạc không tha gọi là Kim Bảo Nhi.
Ngay lúc mọi người cười ôm bụng, Lãnh Thần xuất hiện trước mặt mọi người, cười hỏi: “Có chuyện gì mà cười vui vậy?”
Mễ Lam Nhi cười nói: "Con Nhạc Nhạc sau này kêu Đào Bảo."
Nghe Mễ Lam Nhi nói xong, Lãnh Thần cũng không nhịn được nở nụ cười.
Đột nhiên 1 cô gái ôm chặt tay Lãnh Thần nói: “Chúng ta có con, gọi là gì nhỉ?”
Lãnh Thần nhìn cô gái vẻ mặt cười quái dị, ho nhẹ hai tiếng, nói: “Em nói xem gọi là gì thì hay?”
Cô gái cười càng quái dị, ngón tay lặng lẽ nhéo cánh tay Lãnh Thần, cười nói: “Kêu Lãnh Thanh Linh được không.”
"Được, được." Lãnh Thần gật đầu pha trò.
“Thật sự hay.” Ngón tay cô gái tăng thêm lực.
Lãnh Thần bị nhéo đau kêu lên tiếng, “Không hay, không hay.”
Diệp Thanh Linh cùng Thượng Quan Sở cười híp mắt, nhìn Lãnh Thần nói: “Khi nào thì hai người tổ chức rượu mừng hả!”
Lãnh Thần ha ha cười nói: "Nhanh, nhanh."
Cô gái vẻ mặt tươi cười, nói: “Ai nói, tôi còn chưa đáp ứng đâu?” Nói xong cúi đầu nhìn Thượng Quan Diệp cùng Tiền Tiểu Mễ nói: “Tiểu Diệp Tử, Tiểu Mễ đi chơi với dì Kỉ không?”
“Được!” Hai đứa trẻ cười đáp ứng, kéo tay Kỉ Tiểu Lam rời đi.
Thượng Quan Diệp vừa đi vừa nói chuyện, “Dì Kỉ, thì trường chúng khoáng lại có chuyển biến mới sao?”
"Đương nhiên có." Kỉ Tiểu Lam cười ha ha nói.
Nhìn Kỉ Tiểu Lam cùng hai đứa trẻ vừa đi vừa nói chuyện, Lãnh Thần thở dài đuổi kịp.
Lúc này Giai Tình cùng Dịch Hiểu Huyện cũng cười đi đến bên cạnh Diệp Thanh Linh cùng Trương Đình Đình.
Nhìn thấy Diệp Thanh Linh, Giai Tìn tươi cười đầy mặt chào hỏi, “Chị dâu.”
Hai năm trước Giai Tinh gả cho Ngô Vân, đã mang thai 6 tháng. Nhưng Thượng Quan Sở vẫn chưa tin tưởng Giai Tình, bởi vậy cô và Ngô Vân ở lại núi Minh Nguyệt.
Mà Dịch Hiểu Huyên trải qua chuyện Dịch Mĩ Liên cũng biết sai rồi, đã sớm không còn mơ tưởng Thượng Quan Sở, 3 năm trước đã rời khỏi thành phố A cùng với Khương Thừa, ở trên núi Lăng Không của Chu Ngao ở thành phố C, hai người ít khi xuống núi, hơn nữa đã sinh 1 trai 1 gái, nay đã 2 tuổi.
Tám tháng sau, Diệp Sở Sở sinh ra.
Thượng Quan Diệp ôm Diệp Sở Sở rống, Thượng Quan Sở lại nhàn nhã cùng vợ yêu chơi cờ.
Thượng Quan Diệp đối với cách làm của cha mẹ thật không biết nói gì, ném em gái vào người Thượng Quan Sở, “Cha, con còn bài tập chưa làm xong đâu?” Nói xong liền rời đi.
Thượng Quan Sở cười nhận con gái, nhìn Diệp Thanh Linh nói: “Vợ, chúng ta đi du lịch đi!”
"Được." Diệp Thanh Linh thản nhiên trả lời.
"Đi đâu đây?" Thượng Quan Sở hỏi.
"Tùy." Diệp Thanh Linh gió thoảng mây trôi trả lời.
Chỉ một câu tùy thôi, ngày hôm đó Thượng Quan Sở mang Diệp Thanh Linh rời khỏi nhà, vừa ra ngoài du lịch là 1 năm sau mới về nhà.
Thượng Quan Diệp mỗi ngày thở dài với em gái, có khi còn hỏi má Trương, “Bà nội, khi nào cha mẹ mới về?”
"Không biết." Má Trương trả lời chi tiết.
Sau vài lần hỏi rốt cục Thượng Quan Diệp cũng nhận mệnh, tuy cậu mới 8 tuổi, nhưng cậu đã sớm họi xong kiến thức trung học phổ thông rồi, bây giờ đến trương không có ý nghĩa gì với cậu, nhưng trường đại học lại không nhận sinh viên nhỏ như cậu, bởi vậy cậu đành phải mời giáo sư đến nhà học tập. Cũng vì thế, chăm sóc em gái Diệp Sở Sở liền trở thành trách nhiệm của cậu.
Một năm sau, cuối cùng Thượng Quan Sở và Diệp Thanh Linh cũng về nhà. Nhìn thấy con trai kéo tay nhỏ bé của con gái đứng trước cửa, Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh không khỏi tươi cười hạnh phúc.
Đêm đó, Thượng Quan Diệp nói em gái nhớ cha mẹ mà giao Diệp Sở Sở cho Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh.
Sáng hôm sau, Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh bị tiếng kêu của Diệp Sở Sở đánh tỉnh, nhìn con gái đáng yêu, nói: “Sở Sở cùng chúng ta đói bụng sao?”
"Ha ha." Diệp Sở Sở ha ha cười.
Diệp Thanh Linh đứng dậy ôm lấy con gái ra khỏi phòng, đi vào phòng con trai, đẩy cửa không thấy bóng dáng con trai, trong lòng dâng lên dự cảm xấu, hỏi Thượng Quan Diệp đi đâu.
Má Trương nói: “Trời vừa sáng Tiểu Diệp Tử nói có việc ra ngoài.”
Hỏi sữa bột Diệp Sở Sở ăn ở đâu?
Má Trương nói: “Chuyện này toàn do Tiểu Diệp Tử quản, chúng tôi cũng không rõ lắm.”
Thượng Quan Sở nghe xong nổi giận đến phát điên, thằng nhóc này dám lén trốn? Nhất thời, trên mặt Thượng Quan Sở xuất hiện nụ cười yêu nghiệt, nói: “Tô Phi.”
“Thiếu gia Sở, có gì sai bảo?” Tô Phi vừa bước vào cửa lớn nhà họ Diệp nhanh chóng xuất hiện trước mặt Thượng Quan Sở.
“Điều động minh sát, tìm cho ra Thượng Quan Diệp.” Thượng Quan Sở tươi cười càng đậm.
“Vâng.” Tô Phi nhìn vẻ mặt tươi cười quái dị của Thượng Quan Sở, không khỏi rùng mình, xem ra lần này Tiểu Diệp Tử đã gặp họa.
----------Hoàn---------